Hoàng Tử Hiên cười ha ha, lại lần nữa điểm một cái trên ***** ** của anh ta. Chỉ nghe phịch phịch hai tiếng, toàn thân Triệu Lập Tân mềm nhũn, suýt chút nữa đã ngồi phịch xuống.
Sau khi được tự do, Triệu Lập Tân lui về phía sau mấy bước theo bản năng, rất sợ Hoàng Tử Hiên lại ra tay với anh ta.
Hoàng Tử Hiên thấy buồn cười, thật ra điểm huyệt cũng chẳng thần kỳ như trong phim ảnh. Nguyên lý của điểm huyệt rất đơn giản, chỉ căn cứ vào thay đổi sinh lý, bệnh lý của kinh mạch và nội tạng, nguyên lý phản ánh tương quan sản sinh trên ***** ** tương quan của cơ thể người.
Ví dụ như dùng các loại xương nhọn kiên cố như nắm xay, ngón tay, khuỷu tay, đầu gối điểm tới mấy bộ vị nhạy cảm và bộ vị yếu hại trên thân thể con người thì tất nhiên có thể sản sinh ra cảm giác tê liệt, bủn rủn hoặc là đau đớn khó nhịn, do đó mất đi năng lực phản kháng. Nếu như đánh vào ***** ** quan trọng hơn, ví dụ như huyệt Thái Dương thì nhất định có thể dẫn đến tử vong.
Nhưng mà cách điểm huyệt này còn có thể áp dụng đối với người thường. Dù sao người thường không có bất kỳ nội lực nào, Hoàng Tử Hiên chỉ cần trút vào một ít nội lức trong lúc điểm huyệt là có thể trở ngại việc lưu thông máu trong cơ thể. Một khi máu không lưu thông thì toàn thân sẽ tê liệt không thể động đậy. Nhưng đối với người tu võ có nội lực thì không dễ dàng như vậy.
"Tin rồi mà còn không mau bảo bác sĩ đưa người xuống." Trương Tiểu Lệ cười trộm hai tiếng nói.
Triệu Lập Tân vẫn chưa hoàn hồn khỏi cơn khiếp sợ, nghe vậy thì sửng sốt một chút mới mau chóng bảo viên cảnh sát đi báo cho bác sĩ.
Viên cảnh sát này cũng phải sửng sốt một chút mới lấy lại tinh thần, lập tức đi sắp xếp.
Chỉ chốc lát sau La Triết đã được y tá đẩy xuống xe cứu thương, xuống cùng còn có bác sĩ cấp cứu. Bác sĩ này trưng cầu ý kiến cả nửa ngày cũng không có kết quả, đột nhiên nghe cảnh sát nói có người có cách thì lúc này liền hiếu kỳ đi theo.
"Đội trưởng Triệu, là ai nói có thể cứu tỉnh anh ta thế?" Bác sĩ vừa đi xuống đã hỏi Triệu Lập Tân.
"Là anh ta." Triệu Lập Tân chỉ vào Hoàng Tử Hiên rồi bảo: "Anh ta nói anh ta có thể, cứ để anh ta thử xem."
Bác sĩ thuận thế nhìn về phía Hoàng Tử Hiên, thấy là người trẻ tuổi mới vừa xuống sông cứu người thì không khỏi hỏi: "Cậu có cách nào thế?"
"Ôi chao, anh không cần hỏi nhiều như vậy. Bất kể cách gì, chỉ cần có thể cứu người ta tỉnh lại không phải đã được rồi sao. Các anh ai nấy đều lảm nhảm nhiều quá đấy." Trương Tiểu Lệ cũng sốt ruột thay Hoàng Tử Hiên, trực tiếp cắt ngang câu hỏi mà thầy thuốc đề ra, đẩy Hoàng Tử Hiên tới trước mặt La Triết.
Hoàng Tử Hiên cũng rất chán ngán vì liên tục có người hỏi anh có phải bác sĩ hay không, có cách nào các loại. Sau đó anh không đợi bác sĩ ngăn cản đã giơ tay lên điểm vài cái ở trước ngực La Triết.
Đùng đùng đùng!
Sau vài tiếng đó, chỉ thấy thân thể La Triết co rụt lại.
"Khụ khụ khụ..." Sau một lát, ngực La Triết phập phồng kịch liệt, trong miệng phát ra một chuỗi tiếng ho.
"Tỉnh rồi tỉnh rồi, thực sự tỉnh rồi." Y tá bên cạnh nhìn thấy La Triết có phản ứng thì ngạc nhiên hô lên.
Ánh mắt bác sĩ lấp lóe, kinh ngạc nhìn về phía Hoàng Tử Hiên. Thật là kỳ quái, mình mất cả nửa ngày, dùng hết mọi biện pháp đều không thể cứu La Triết tỉnh lại. Người này lại chỉ nhẹ nhàng lấy tay điểm vài cái mà La Triết đã tỉnh một cách kỳ tích.
Móa nó, nếu không phải là tận mắt nhìn thấy thì có đánh chết, anh ta cũng không tin đâu.
La Triết ho khan mở mắt, tia sáng chói lóa chiếu vào làm mắt anh ta rất đau, anh ta giơ tay lên che tia sáng theo bản năng rồi mới miễn cưỡng có thể thấy rõ tình cảnh chung quanh.
Xung quanh đầy người lạ mặt, có người mặc áo choàng trắng, có người mặc đồng phục y tá, còn có người mặc trang phục cảnh sát. Lại còn có một người nom như Tê Lợi Ca đứng ở bên cạnh mình, La Triết liếc mắt nhìn kỹ, phát hiện ngoại hình người này nhìn rất quen mắt, hình như đã gặp qua ở nơi nào đó.
La Triết nghĩ tuy mình nghèo túng thật, nhưng nếu so với Tê Lợi Ca nổi tiếng trên mạng thì chắc vẫn khá hơn một chút. Sao mình nhảy xuống sông mà còn hấp dân người nổi tiếng trên mạng này tới cơ chứ?
Đúng rồi, không phải là mình đã nhảy sông tự sát rôi sao? Nhớ tới điểm quan trọng này, La Triết đột nhiên hỏi: "Tôi là chết hay vẫn chưa chết?"
Bốp!
Lời nói của La Triết vừa dứt thì một cái tát vang dội đã phóng tới. Gương mặt nhất thời dâng lên một cơn đau rức, làm anh ta không tự chủ xuýt xoa một tiếng.
"Bây giờ đã tỉnh chưa?" Lê Mỹ Gia lạnh mặt, lạnh lùng hỏi: "Còn cảm giác mình đã chết không?"
Nghe thấy tiếng nói lạnh lẽo như băng có chút quen thuộc ấy, La Triết lập tức nhìn lại cả kinh nói: "Là cô!" Sau đó vừa nhìn về phía Hoàng Tử Hiên, nhất thời tỉnh táo lại, khó trách anh ta cảm thấy vị Tê Lợi Ca này trông quen mặt, không phải chính là người trong quán ăn sáng đó sao?
"Các người quen nhau?" Nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của La Triết, Trương Tiểu Lệ kỳ quái hỏi.
Lê Mỹ Gia cười lạnh một tiếng: "Cũng không quen, chẳng qua là tận mắt thấy toàn bộ quá trình anh ta bị bạn gái vứt bỏ mà thôi. Đường đường là nam nhi bảy thước, lớn không hi sinh vì bảo vệ quốc gia, không vì dân tộc chính nghĩa, nhỏ không chết vì cứu người, vì bảo vệ tôn nghiêm mà lại vứt bỏ sinh mệnh mà cha mẹ cho chỉ vì nữ nhi tình trường, thật là khiến người ta cười đến rụng răng."
Trương Tiểu Lệ ừ một tiếng, không ngờ sự việc lại trùng hợp như vậy, Hoàng Tử Hiên và Lê Mỹ Gia lại là người chứng kiến toàn bộ quá trình.
"Tôi nói này cô gái, sao cô lại nói năng bạc tình như vậy. Người ta vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết, cô không động viên thì thôi, còn nói lời khó nghe như vậy để kích thích anh ta. Nếu như anh ta chẳng nghĩ thông rồi tìm chết nữa thì cô có chịu nổi trách nhiệm không?" Chu vi có người không nghe nổi lời của Lê Mỹ Gia bèn ra mặt nói chuyện thay La Triết.
"Đúng thế đúng thế, sao có thể nói như vậy chứ?"
"Người ta thất tình khổ sở, nhất thời luẩn quẩn trong lòng cũng là bình thường mà."
Người khác cảm thấy Lê Mỹ Gia nói lời khó nghe nên nhao nhao ồn ào, cùng trách cứ Lê Mỹ Gia không tốt.
"Không có bất kỳ người nào có trách nhiệm vì sinh mệnh của một kẻ khác cả, vừa nãy các người đều thấy anh ta nhảy sông đấy thôi, vậy tại sao các người không nhảy xuống cứu? Ngoại trừ nói vài lời khuyên lơn ra thì các người còn biết làm gì? Các người khuyên anh ta đừng chết mà anh ta có nghe không?" Lê Mỹ Gia cũng chẳng để ý quan điểm của người khác, thẳng thắn đâm thủng bản tính của bọn họ.
Tất cả mọi người lặng ngắt như tờ, bọn họ bị Lê Mỹ Gia nói đến đỏ mặt. Mỗi người bọn họ đều rất rõ ràng, bọn họ sợ chết cho nên mới không dám nhảy xuống cứu người giống như Hoàng Tử Hiên. Nội tâm của bọn họ cũng không muốn vì La Triết mà mạo hiểm tính mạng, dù sao mỗi người đều thấy tính mạng của mình quan trọng hơn so với người khác.
Trong cái xã hội này, không chỉ những người ở đó mới như vậy mà tuyệt đại đa số mọi người đều là như thế. Ích kỷ là bản tính của loài người, khi không có điều kiện tiên quyết là lợi ích thì có rất ít người sẵn lòng hi sinh lợi ích của mình, huống chi đây cũng là chuyện có thể mất đi tính mạng.
Lê Mỹ Gia là người làm ăn, cô càng có thể nhìn thấu bản tính của con người hơn bất cứ ai. Vì vậy khi những người này trách cứ cô nói năng khắc nghiệt, cô sẽ vạch trần bộ mặt thật của bọn họ mà không chút nể tình, làm bọn họ á khẩu không trả lời được.
Nhìn những người này mặt đỏ tới mang tai mà gục đầu xuống, Hoàng Tử Hiên bất đắc dĩ lắc đầu, bó tay với Lê Mỹ Gia. Để cô không làm nhiều người tức giận hơn, Hoàng Tử Hiên đành phải mở miệng nói: "Tôi có thể hiểu được sau khi bị bạn gái vứt bỏ anh đau lòng muốn chết, nhưng nam nhi chí tại bốn phương, tự sát vì tình thực sự không phải chuyện mà nam nhi bảy thước nên làm.
Đã từng có một nhà sư già nói cho tôi biết, người sống trọn đời chính là để trải qua các loại buồn vui ly hợp. Nếu như anh không chịu nổi đau khổ, vậy anh không thể nào phượng hoàng niết bàn, được sống lại nữa. Phải biết rằng, một người rời đi tức là có một người khác đến. Một việc kết thúc cũng biểu thị một chuyện khác bắt đầu. Người sẽ không may mắn mãi, cũng sẽ không xui xẻo mãi. Khi anh cảm giác mình sắp không xong rồi thì chứng tỏ cơ hội xoay mình của anh đã bắt đầu rồi.
Tôi còn nhớ rõ giáo sư ngữ văn đã dạy tôi một câu nói, Trời định giáng cho người nào trách nhiệm lớn lao, ắt trước tiên làm cho khốn khó tâm trí, nhọc nhằn gân cốt, thân xác bị đói khát, chịu nỗi khổ sở nghèo túng, làm việc gì cũng không thuận lợi. Như thế là để lay động tâm trí người ấy, để tính tình người ấy trở lên kiên nhẫn, để tăng thêm tài năng cho người ấy... Tôi nghĩ chắc hẳn anh cũng từng học qua rồi, ngẫm lại ý nghĩa của mấy câu nói này, nhất định anh có thể rẽ mây mù thấy trời xanh.
La Triết nghe thấy lời nói này của Hoàng Tử Hiên thì ngây ngẩn cả người, trong não của anh ta không ngừng vang vọng tiếng nói của Hoàng Tử Hiên.
Một người rời đi tức là có một người khác đến!
Một việc kết thúc biểu thị một chuyện khác bắt đầu!
Người sẽ không may mắn mãi, cũng sẽ không xui xẻo mãi!
...
Mặc dù La Triết là học sinh khối khoa học tự nhiên, nhưng cũng không có nghĩa là anh ta không hiểu được ý của những lời này. Anh ta nghe rất rõ ràng, Hoàng Tử Hiên nói nhiều như vậy, thật ra đang trình bày hàm nghĩa của bốn chữ: Vật cực tất phản!
Không sai, chính là vật cực tất phản.
Bất cứ chuyện gì sau khi phát triển đến cực điểm đều sẽ chuyển hóa về hướng ngược lại. Cái này là ý nghĩa sâu xa trong triết học được đạo gia lưu truyền trăm ngàn năm qua, luôn được chứng thực qua các loại án lệ trong lịch sử.