Ước chừng bốn năm phút sau, bên ngoài vang lên tiếng còi cảnh sát, chưa được bao lâu thì có ba đến năm cảnh sát đi vào. Nhìn thấy trong cửa hàng chỗ nào cũng bừa bộn, lập tức hỏi: "Chuyện gì đây? Tụ tập đánh nhau à? Không biết đây là trái pháp luật hả?"
"Đồng chí cảnh sát, mấy chú hiểu lầm rồi, chuyện hơi phức tạp nên vài ba câu không nói rõ được." Vừa thấy cảnh sát tới, người đàn ông mở miệng nói chuyện trước.
"Hử? Là anh báo cảnh sát?" Cảnh sát nghe vậy thì hỏi người đàn ông.
"Không phải là tôi báo cảnh sát, nhưng tôi cũng đang muốn báo cảnh sát, chuyện là thế này..." Người đàn ông nói từ đầu đến cuối câu chuyện một lần, vẫn luôn nhấn mạnh là nhân bánh sủi cảo nhà Giang Y Y có vấn đề, hắn và ba Giang tranh luận không thành nên mới xảy ra xung đột, hoàn toàn đẩy hết trách nhiệm lên trên đầu ba con nhà họ Giang.
"Anh nói bậy." Nghe hắn ta đổi trắng thay đen, Giang Y Y cả giận: “Chuyện vốn không phải như vậy, rõ ràng là anh ta vu khống nhân bánh sủi cảo nhà chúng tôi có vấn đề trước, cũng là hắn ta động thủ trước. Ở đây nhiều người như thế đều có thể làm chứng cho chúng tôi."
"Có phải tôi nói bậy hay không thì đợi sau khi cảnh sát xét nghiệm xong sẽ biết. Bây giờ cô gấp cái gì, sao, chột dạ à?" Người đàn ông cười một tiếng.
Giang Y Y tức giận giậm chân: "Chột dạ cái em gái anh, chúng tôi cây ngay không sợ chết đứng. Nhưng anh, rõ ràng là vu oan giá họa, lấy tự tin ở đâu ra thế?"
"Đồng chí cảnh sát, anh nghe đi, nếu không phải chột dạ thì sao còn mắng người? Làm kinh doanh mà vô lương tâm như thế, tôi kiến nghị không chỉ kiểm tra vấn đề của nhân bánh sủi cảo nữa, mà còn phải điều tra thêm các gia vị khác có quá hạn hay không, có dùng dầu bẩn hay không, giấy phép buôn bán có phải làm giả hay không." Người đàn ông nhìn thấy Giang Y Y nổi giận, càng đổ thêm dầu vào lửa.
Giang Y Y trừng mắt vừa định nói chuyện, đã bị cảnh sát làm ra hiệu ngăn lại: "Được rồi được rồi, ầm ĩ cái gì. Cảnh sát làm việc không cần mấy người phải dạy."
Nói xong quay đầu phân phó những cảnh sát khác: "Cậu đi thu thập chứng cứ nhân bánh sủi cảo anh ta vừa nói. Cậu đi vào bếp nhìn xem, lấy ít mẫu về kiểm tra. Cậu đi kiểm tra giấy phép kinh doanh. Cậu đi hỏi mấy vị khách khác, lấy lời chứng của mấy vị này."
Mấy cảnh sát dưới trướng nghe thấy nhiệm vụ mà lão đại phân công thì xôn xao đi chấp hành.
Tiểu đội trưởng này lại nhìn về Giang Y Y, hỏi: "Cô là chủ ở đây?" .
Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
"Không phải con bé, là tôi." Cha Giang nhanh chóng đi tới dưới sự nâng đỡ của Bạch Phi Phi, nói: "Đồng chí cảnh sát, có chuyện gì thì hỏi tôi đi, con bé là con gái tôi."
Tiểu đội trưởng gật đầu, lấy sổ ghi chép ra hỏi: "Ông tên là gì? Mở cửa hàng được bao nhiêu năm..."
"Lão tên Giang Ngư Hỏa..." Cha Giang trả lời thành thật hết tất cả từng vấn đề mà tiểu đội trưởng này hỏi.
Sau khi tiểu đội trưởng hỏi Giang Ngư Hỏa xong, lại bắt đầu hỏi người đàn ông tên gì, nhà ở đâu các thứ.
Bên này vừa ghi chép xong cho hai người họ, người được phái đi kiểm tra giấy phép kinh doanh đã quay lại, nói thẳng: "Giấy phép kinh doanh là giả, tôi vừa gọi điện cho Cục Công Thương bên kia để đối chiếu, Cục Công Thương nói chưa từng phê duyệt giấy phép kinh doanh này."
"Giả!" Tiểu đội trưởng hơi nhướng mày nhìn về phía Giang Ngư Hỏa.
"Quả nhiên là giả, tôi biết ngay mà. Cửa hàng ngay đến nhân bánh sủi cảo cũng có vấn đề thì làm sao có khả năng làm giấy phép kinh doanh cơ chứ. Còn không chịu thừa nhận mấy người là thương gia vô lương tâm à? May mắn là hôm nay bị tôi phát hiện, bằng không không biết lại có thêm bao nhiêu là thực khách bị mấy người lừa." Người đàn ông nghe vậy, lập tức lòng đầy căm phẫn nói.
Mọi người lập tức trở nên xôn xao, một nhóm người không phân rõ trắng đen đã trợn trừng mắt nhìn về phía ba con Giang Ngư Hỏa, mồm năm miệng mười bắt đầu mắng nhiếc.
"Sao mấy người có thể như vậy, có còn chút lương tâm với đạo đức nào không?"
"Thật quá đáng, ngày nào tôi cũng qua ăn một bữa, không ngờ là ngày nào cũng bị lừa."
"Lần này toang rồi, có khi nào ngày nào chúng ta cũng ăn thịt chuột không."
"Oẹ... đừng nói nữa, để tôi nôn trước đã."
Nghe mọi người toàn nói lời khó nghe, Giang Y Y tức giận, nhanh chóng giải thích: "Không phải, giấy phép kinh doanh của chúng tôi không phải là giả. Chắc chắn mấy người nhầm rồi, cửa hàng nhà chúng tôi đã mở hai mươi năm rồi, sao có khả năng vẫn luôn dùng giấy phép giả chứ, Cục Công Thương lại không phải kẻ ngu, nếu như là giả thì đã sớm bị điều tra ra rồi."
"Ha ha, cái này không phải là dễ rồi à. Mỗi lần Cục Công Thương đến điều tra, mấy người tùy tiện lấy tiền ra hối lộ một chút không phải là được rồi à. Trò bịp này rất nhiều quán ăn đều dùng, giấu được ai cơ chứ." Người đàn ông cười khẩy nói.
"Đúng vậy đúng vậy, đúng là trên tin tức từng đưa tin trường hợp lừa gạt người tiêu thụ giống vậy."
"Đúng đúng, đồng chí cảnh sát, loại thương gia bất lương như này nên bắt lại, không trừng phạt họ một chút thì sao xứng đáng với hệ thống pháp luật chứ."
Mọi người mồm năm miệng mười nói, hiển nhiên là đã nghiêng về phía người đàn ông kia.
"Cảnh sát phá án, không cần mấy người nói chen vào." Tiểu đội trưởng cất cao giọng ngắt lời bọn họ, sau đó nói với cấp dưới của mình: "Đầu tiên cứ bắt ông ta về, sau đó tạm thời niêm phong cửa hàng này, đợi đến lúc điều tra rõ ràng rồi lại nói."
Hai cảnh sát đáp lời, lập tức đi lên muốn bắt người.
"Không được, mấy người không thể bắt ba tôi." Giang Y Y và Bạch Phi Phi đồng thời chắn ở trước người Giang Ngư Hỏa.
"Mấy người phạm pháp, cảnh sát chúng tôi bắt người, có gì là không thể?" Tiểu đội trưởng trừng mắt nói: "Nếu mấy người dám cản trở cảnh sát thi hành công vụ thì cũng sẽ bị bắt lại."
"Chúng tôi vốn không có phạm pháp." Giang Y Y dựa vào lý lẽ biện luận: "Nếu chúng tôi có tiền chuẩn bị cho từng người của Cục Công Thương, sao không trực tiếp dùng tiền làm giấy phép thật nửa thật? Đây hoàn toàn là nói không thông, xin mấy người có não chút được không? Đừng có mà người khác nói gì cũng tin như thế. Người thông minh thì đều nhìn ra tên này đến đây để gây chuyện."
"Ha ha, ý cô là cảnh sát cũng đến gây chuyện à? Cô đừng quên là chính các người đã báo cảnh sát." Người đàn ông nhìn về phía Hoàng Tử Hiên, ý tứ chế giễu mỉa mai bọn họ tự vác đá đập chân mình.
"Ha ha, đúng là tôi báo cảnh sát, nhưng cảnh sát tôi báo lại không phải bọn họ." Hoàng Tử Hiên nghe vậy thì cười nhìn mấy người cảnh sát này nói.
Nghe thấy lời này của Hoàng Tử Hiên, trong mắt tiểu đội trưởng lóe lên một tia chột dạ, nhưng mà lại giả vờ trấn định nói: "Chúng tôi nhận được tin có người báo cảnh sát là đến ngay, cùng một nơi báo cảnh sát hai lần thì cũng chỉ có một đội cảnh sát đến thôi."
"Như vậy hả." Hoàng Tử Hiên gật đầu tiếp nhận, nhếch miệng cười một tiếng nói: "Nhưng mà cảnh sát mà tôi báo lại không phải là phân cục của mấy người, tôi tin là một đội cảnh sát nữa sẽ đến đây ngay thôi. Nếu mấy người đã cảm thấy cửa hàng này có vấn đề, vậy không bằng hai đội cùng nhau điều tra. Điều tra như vậy, không phải kết quả càng có độ tin tưởng cao hơn à."
Tiểu đội trưởng nghe vậy thì lập tức cười lên: "Phân cục của chúng tôi mới là quản lý khu phân cục này, cậu gọi tới khu khác thì khu đấy cũng sẽ phân công cho chúng tôi, chút nhận thức ấy mà cũng không có à."
"Vậy cũng không chắc à nha, có đôi khi có rất nhiều chuyện đều không thể dùng nhận thức để mà giải thích được. Ví dụ như việc ngày hôm nay, dùng nhận thức để xem thì giấy phép kinh doanh hai mươi năm hoàn toàn không có khả năng làm giả, thế nhưng mà mấy người lại điều tra ra điều khác thường là giấy phép đó là hàng giả. Vậy thì còn có chuyện gì khác mà không thể nữa?" Hoàng Tử Hiên cười hỏi ngược lại.
Tiểu đội trưởng sầm mặt lại, rõ ràng là không vui.
"Mấy người hết người này đến người khác đúng thật là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà, cậu cho rằng mình là ai, có bản lĩnh lớn như vậy thì mời hai phân cục cảnh sát tới đi." Người đàn ông cười nhạo một tiếng, hoàn toàn không tin sẽ có cảnh sát tới nữa.
"Tôi không cho rằng mình là ai, người ta có bối cảnh, tôi chỉ có bóng lưng. Nhưng mà có lẽ là hợp nhau nên cục trưởng cục cảnh sát của mấy người rất hay tán gẫu với tôi. Vừa nãy tôi gọi điện thoại cho ông ấy, muốn mời ông ấy ăn bữa sủi cảo, chắc hẳn là ông ấy sắp đến rồi đấy." Hoàng Tử Hiên khẽ mỉm cười, chậm rãi nói.
Cục trưởng tổng cục!
Lời Hoàng Tử Hiên nói khiến sắc mặt tiểu đội trưởng cả kinh, lập tức nhìn lại về phía anh lần nữa. Thằng nhóc này, cả người không mang theo một chút dáng vẻ giàu sang, tuổi còn trẻ, cách tuổi với cục trưởng của bọn họ rất xa, căn bản không có khả năng là tán gẫu đến bạn thâm giao gì đó, chắc chắn là nói phét.
"Nhóc con, lúc cậu nói phét có viết nháp không đấy? Đừng nói cậu chỉ mời cục trưởng của chúng tôi ăn sủi cảo, coi như cậu mời ông ấy ăn sơn hào hải vị, ông ấy còn phải xem cậu xứng hay không xứng nữa đấy." Một vị cảnh sát xì một tiếng cười nói.
"Cục trưởng của chúng tôi có thân phận gì, cậu có thân phận gì, còn muốn mời cục trưởng chúng tôi ăn cơm, cậu xách giày cho ông ấy thì ông ấy cũng không muốn." Một vị cảnh sát khác cũng cười nhạo nói.
Những người khác nghe vậy cũng sôi nổi nghị luận, đều cảm thấy Hoàng Tử Hiên to mồm nói phét. Thân phận cục trưởng cục cảnh sát là gì chứ, há lại có quan hệ với dân nhỏ bình thường. Đừng nói cùng ăn cơm, đến cả đứng chung một chỗ nói chuyện cũng không có cơ hội đấy.
Khóe miệng ba con Giang Ngư Hỏa và Bạch Phi Phi cũng giật giật, Giang Y Y trừng Hoàng Tử Hiên một cái, nghĩ thầm anh phét lác cũng phải nhìn trường hợp chứ. Nhiều cảnh sát ở đây như vậy, anh cũng dám nói xằng là có quan hệ với người lãnh đạo trực tiếp của người ta, đây không phải là nói linh tinh à.