Diệp Cảnh Lam cau mày một cái: "Thưa chị, xin chị hãy nói chuyện lịch sự một chút, tôi mua hay không mua hình như đâu có liên quan gì đến chị!”
“Sao lại không liên quan gì đến tôi được! Tôi vốn dĩ rất thích kiểu dáng này, nhưng mà cái cuối cùng lại bị cô đem đi thử rồi, vừa nghĩ tới bộ đồ này bị loại người như cô mặc thử, tôi thật sự cảm thấy buồn nôn đấy.” Người phụ nữ kia vẫn tiếp tục buông lời cay nghiệt.
“Chị…” Diệp Cảnh Lam tức giận: “Chị nói như vậy thật khó nghe, người nghèo chúng tôi thì sao nào, người nghèo thì không thể vào cửa hàng thời trang thử quần áo sao? Cửa hàng này có quy định chỉ cho người giàu vào thôi sao?”
Bị Diệp Cảnh Lam mắng hai câu, người phụ nữ kia cứng họng, đùng đùng nổi giận quay sang quát nhân viên bán hàng: “Cửa hàng của các cô bị sao vậy hả, sao lại có thể cho loại đàn bà chanh chua đanh đá này vào đây, thật là hạ thấp khiếu thẩm mỹ của chúng ta. Lần sau mà còn như thế này nữa thì tôi sẽ không đến đây mua nữa đâu đấy!”
Nhân viên bán hàng nghe vậy thì cảm thấy khó xử, quản lý đã quy định bọn họ phải đối xử với khách hàng một cách bình đẳng, cho dù họ mua hay không mua thì đều không thể xem thường khách hàng được. Nhưng vị nữ khách hàng này lại là khách hàng VIP của cửa hàng bọn họ, mỗi năm đều chi ra mười mấy vạn, cho nên không thể làm phật lòng chị ta. Trong tình thế khó xử, nhân viên bán hàng thực sự không biết nói làm sao để không làm mất lòng cả hai bên.
"Được rồi, tôi không nói chuyện với cô nữa. Gọi cửa hàng trưởng của cô tới đây đi, tôi sẽ khiếu nại với cửa hàng trưởng của các cô.” Người phụ nữ cũng biết một nhân viên bán hàng nhỏ bé không quyết định được gì, vì vậy chị ta trực tiếp yêu cầu gặp sếp của nữ nhân viên bán hàng.
Nhân viên bán hàng như được đại xá, nói xong điều gì đó liền vội vàng đi gọi của hàng trưởng.
Lúc này đã có không ít khách hàng nam và nữ vây xung quanh họ, các khách hàng đó đều là người không thiếu tiền, rất khó nhìn thấy một kẻ nghèo khổ ở trong cửa hàng này, nên đương nhiên ai nấy đều muốn xem cô gái nghèo túng này sẽ có kết cục ra làm sao.
Vốn dĩ Diệp Cảnh Lam không muốn đôi co với cô gái kia, vả lại cô ta còn rất nhiều việc quan trọng khác phải xử lý, nhưng người phụ nữ đó rõ ràng là không chịu bỏ qua cho Diệp Cảnh Lam, thế là tính khí nóng nảy của Diệp Cảnh Lam nổi lên, dứt khoát hôm nay muốn tranh luận với chị ta đến cùng, nhất định phải cãi ra ngô ra khoai mới thôi!
Cửa hàng trưởng nghe thấy bên ngoài có hai khách hàng đang cãi nhau liền vội vàng ra khỏi kho hàng, nhìn thấy bên trong cửa hàng là một nữ khách hàng VIP, cửa hàng trưởng vội vàng tươi cười chào hỏi: "Chị Vương, hôm nay chị đẹp quá đi mất, màu son này trước đây em chưa từng thấy, chị mới mua hả chị, thật là hợp với nước da của chị đấy.”
Phụ nữ đều thích nghe người khác khen ngợi mình, phụ nữ đang tức giận cũng không ngoại lệ. Hai, ba lời nói của của hàng trưởng đã làm dịu đi rất nhiều cơn bực bội của chị Vương, sắc mặt của chị ta hơi dịu lại, nói: "Tiểu Lưu, em tới thật đúng lúc. Em phân xử cho chị đi, xem chị nói đúng hay sai.”
“Được ạ chị Vương. Chuyện gì ạ? Em vẫn chưa biết rõ lắm.” Cửa hàng trưởng vội vàng gật đầu.
Trước tiên chị Vương liếc mắt nhìn Diệp Cảnh Lam, dáng vẻ còn kiêu căng hơn trước lúc cửa hàng trưởng này đi tới, chị ta hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Thì là cô gái này nè, vốn dĩ không mua nổi nội y của cửa hàng Giản Ái bọn em, thế mà lại còn muốn mặc thử. Chị đã ưng ý mẫu này rồi, nhưng size chị mặc chỉ còn một cái cuối cùng thì lại rơi vào tay cô ta rồi. Chị bảo cô ta không mua nổi thì đừng có thử mà cô ta không chịu, em nói xem chị nói có chỗ nào sai không hả? Cũng không nhìn xem đây là ở đâu, loại người như cô ta, chỉ phù hợp đi mua đồ ở chợ sỉ của miếu Thành Hoàng thôi.”
Nghe thấy lời nói cay nghiệt của người phụ nữ này, những khách hàng khác chẳng những không cảm thấy khó chịu, mà còn cười phá lên, ai nấy đều cười nhạo Diệp Cảnh Lam, nghĩ thầm vóc dáng xinh đẹp thì có thể làm gì chứ, không có tiền thì vẫn bị người khác sỉ nhục thôi.
Đôi mắt giận dữ của Diệp Cảnh Lam đỏ lên, từ trước đến nay cô ta chưa từng bị sỉ nhục ở nơi công cộng. Nhưng người ta nói cũng không sai, cô ta không có tiền và rất nghèo, lúc này Diệp Cảnh Lam cảm thấy rất bất lực, cảm thấy bản thân giống như một thằng hề bị người khác đem ra làm trò cười.
Cô ta càng nghĩ càng cảm thấy tủi thân, tủi thân đến nỗi hai mắt đã đỏ hoe, suýt nữa đã không kềm được mà rơi nước mắt rồi. Nếu như không phải cô ta ghi nhớ bản thân là một nhân viên cảnh sát, thì lúc này cô ta đã tát cho cô gái kia hai cái bạt tai rồi.
Tần Mạc thấy Diệp Cảnh Lam bị ức hiếp sắp bật khóc thì thở dài lắc đầu, rồi đi về phía cô ta, miệng lộ ra hai hàng răng trắng nói: "Anh đã nói em đừng có làm thí nghiệm này rồi, mà em không chịu nghe anh. Bây giờ thì sáng mắt rồi đấy. Trên đời này có rất nhiều kẻ không coi người khác ra gì. Lần sau đi ra ngoài em mặc quần áo Chanel, tay cẩm túi xách Dior và chìa khóa xe Maserati, thì sẽ không ai dám bắt nạt em đâu."
Diệp Cảnh Lam nước mắt lưng tròng nhìn Tần Mạc, trông dáng vẻ là biết cô ta không hiểu Tần Mạc đang nói gì.
“Em xem, em còn không chịu nhận thua nữa à!” Tần Mạc đưa tay véo khuôn mặt của cô ta, nói: “Em ăn nói vụng về chửi không lại người khác thì cũng được đi, nhưng sao lại quên những gì anh thường ngày đã dạy em vậy hả. Đối phó với đám người tự cho mình là giàu có, thì không cần nói gì với mấy người đó cả, cứ trực tiếp cầm tiền đập ra là được rồi.”
Nghe được Tần Mạc nói liên tiếp hai câu này, mọi người sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng kịp, cuối cùng ai nấy đều kinh ngạc nhìn anh, nghe qua lời này là biết đây hẳn là một kẻ lắm tiền rồi.
“Ái chà, hôm nay coi như là tôi gặp được trò mới rồi. Đầu tiên thì người này đến đóng kịch, sau đó thì người kia lại đến phụ họa theo, để chi vậy hả, ăn no rảnh rỗi buồn chán nên chạy tới diễn trò giải trí cho người giàu bọn tôi đấy à!” Chị Vương liếc nhìn Tần Mạc một cái, quan sát từ đầu tới chân đều không nhìn ra chàng trai này là người có tiền, thế là chị ta lập tức mở miệng sỉ vả anh một tràng.
“Chị câm miệng, đừng tưởng rằng chị là phụ nữ thì tôi sẽ không đánh chị. Nếu chị còn mở miệng đay nghiến người khác nữa, thì nắm đấm của tôi sẽ không khách sáo với chị đâu.” Diệp Cảnh Lam hoàn toàn phẫn nộ, mặc kệ bản thân là cảnh sát, dứt khoát giơ nắm đấm ra để cảnh cáo chị ta.
“Úi trời ơi, cô dọa tôi sợ chết khiếp rồi này.” Chị Vương nhìn thấy Diệp Cảnh Lam hùng hổ dọa đánh người thì vội vàng vỗ vỗ ngực khoa trương thốt lên: “Đúng là người càng nghèo thì càng hung dữ, hóa ra cái cụm từ cùng hung cực ác là như vậy ha. Cửa hàng trưởng à, chị thấy em nêu gọi mấy nhân viên bảo vệ của cửa hàng bọn em tới đi, nếu không thì chúng ta phải chịu chi phí rủi ro đó, ai còn dám tới đây nữa chứ!”
Các vị khách khác nghe xong đều cười phá lên, chẳng mảy may thương xót mà còn chờ coi hai người họ bị lôi đi như thế nào.
“Người phụ nữ này thật sự đã sửa thiếu rồi, đặc biệt là cái miệng của chị đấy!” Diệp Cảnh Lam tức giận mất hết lý trí, định xông tới đánh chị ta.
Khi cửa hàng trưởng nhìn thấy hành động của Diệp Cảnh Lam, cô ta vội vàng hòa giải và nói: "Thưa cô, xin cô đừng kích động, có gì thì từ từ nói.”
“Chị ta đã ăn nói đàng hoàng lịch sự với tôi chưa hả? Có chút tiền thì làm ra vẻ tài giỏi và có thể tùy tiện sỉ nhục người khác sao? Hôm nay tôi phải khiến chị ta khắc cốt ghi tâm chuyện này.” Cơn tức giận của Diệp Cảnh Lam đã bùng nổ, cửa hàng trưởng kia làm sao có thể ngăn cản được.
Khi chị Vương nhìn thấy cửa hàng trưởng bị Diệp Cảnh Lam đẩy ra, nhất thời đã vô cùng hoảng hốt và sợ hãi, chị ta hét lên: "Cô dám động vào tôi thử xem, có tin tôi báo cảnh sát bắt cô không hả!”
“Báo cảnh sát hả, vậy càng tốt đó, tôi là…”
“Ôi, vợ ơi, vợ ơi, bớt giận, bớt giận nào!” Tần Mạc nghe thấy Diệp Cảnh Lam sắp khai ra thân phận của mình, thì anh từ phía sau ôm lấy eo cô ta nói: “Không phải vừa nãy anh đã nói rồi sao, cái gì giải quyết được bằng tiền thì tuyệt đối không được động tay động chân. Em đừng tức giận, cứ để anh xử lý cho.”
Lời nói này của Tần Mạc là đang ngầm ra hiệu cho Diệp Cảnh Lam, lúc này Diệp Cảnh Lam mới ý thức được bản thân suýt chút nữa là lỡ mồm rồi, vì thế theo bản năng liếc nhìn cặp đôi trộm cắp kia, nhìn thấy cặp đôi trộm cắp kia không chú ý tới mình mà lúc này đang dáo dác tìm kiếm đối tượng để ra tay, thì cô ta mới thở phào nhẹ nhõm một cái.
“Xin bớt giận.” Tần Mạc thấy cô ta đã hiểu ra, nên kéo cô ta ra phía sau, rồi quay sang nói với cửa hàng trưởng: “Tất cả các mẫu trong bộ sưu tập chủ đạo năm nay, lấy cho tôi size này mỗi mẫu một cái.”
Cửa hàng trưởng sửng sốt: "Cái gì? Mỗi mẫu một cái!"
“Ừ, mỗi mẫu một cái. Còn bộ sưu tập đồ ngủ năm nay của các cô, cái mẫu có tên là Thiên Thần Mê Hoặc đó, lấy cho vợ tôi một cái size S luôn.” Tần Mạc gật đầu, lớn giọng nói.
“Anh điên rồi.” Không đợi cửa hàng trưởng khiếp sợ, Diệp Cảnh Lam cũng đã bị dọa cho choáng váng mặt mũi rồi, cô ta kéo vạt áo của Tần Mạc và nhỏ giọng thầm thì: “Anh đừng phô trương quá, ngay cả một bộ tôi cũng không mua nổi đâu.”
“Anh mua cho em.” Tần Mạc cho cô một cái nhìn trấn an, cao giọng nói: “Mua cho em ba mươi cái, mỗi ngày mặc một cái không trùng lặp, em mặc thoải mái dễ chịu thì anh cũng nhìn thấy vui mắt vui tai.”
Diệp Cảnh Lam liếc nhìn anh ta không nói nên lời, trong lòng nghĩ anh cũng mạnh miệng quá rồi, để xem anh làm sao để kết thúc đây.
“Ha ha ha… Anh tới đây pha trò à, lại còn mua mỗi mẫu một cái, mua một hơi ba mươi bộ nữa chứ. Anh có biết mua ba mươi bộ thì cần phải trả bao nhiêu tiền không? Anh táng gia bại sản cũng không mua nổi đấy. Đừng làm trò nữa, mấy trò khoác lác của bọn nhà nghèo rớt mồng tơi các anh tôi xem đến nhàm rồi.”
“Không phải chứ, tôi còn không dám mua đồ trong bộ sưu tập chủ đạo đấy.”
“Anh ta bốc phét thôi, sao mà có thể mua nổi chứ!”
Những người khách xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao, hiển nhiên không ai tin rằng Tần Mạc có khả năng chi trả.