Sự đắc ý và ngông cuồng trước đó của tên sát thủ đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại sự sợ hãi tột cùng.
Hắn nhìn Tần Cao Văn mà cơ thể không ngừng run rẩy, trong lòng cảm thấy vô cùng hối hận.
Nếu biết sớm như vậy thì đã không làm thế rồi.
Nếu ngay từ đầu đã biết đối tượng mà hắn phải ám sát lần này là Tần Cao Văn, thì có cho hắn ăn vài trăm cái gan hùm hắn tuyệt đối cũng không dám làm càn.
Đây chẳng phải là tự tìm đến cái chết sao?
Tần Cao Văn thực sự quá đáng sợ.
Không ai có thể đánh được nổi.
Tần Cao Văn dùng tay bóp chặt cổ hắn, dửng dưng nói: “Anh còn trăng trối gì không?”.
Toàn bộ sức lực của tên sát thủ đều đã bị rút cạn.
Hắn lắp bắp nói: “Tần tiên sinh, lẽ nào anh thật sự muốn giết tôi sao?”.
“Là anh muốn giết tôi trước, đương nhiên bây giờ anh cũng có thể lôi bang Huyền Thiên ra để đe dọa tôi, nhưng tôi sẽ không sợ đâu”.
Hắn cảm thấy cười không được khóc cũng không xong.
Người của bang Huyền Thiên nếu thực sự đến đây ra tay với Tần Cao Văn, vậy thì sẽ rơi vào kết cục vạn kiếp không ngóc đầu lên nổi.
Lúc trước Tần Cao Văn chỉ dựa vào bản thân đã có thể đột nhập vào bang Huyền Thiên bọn họ, đánh cho các cao thủ mạnh của bọn họ trở nên tơi tả, thê thảm hết chỗ nói, cảnh tượng đó đến bây giờ hắn vẫn nhớ như in.
Khi đó bang Huyền Thiên và Thiên Phạt đều có sức ảnh hưởng và địa vị ngang nhau.
Nhưng từ khi Tần Cao Văn đến, Thiên Phạt luôn trấn áp được bang Huyền Thiên.
Không có cách nào cả, người này quá thể đáng sợ.
Trong lòng của tất cả mọi người trong bang Huyền Thiên, Tần Cao Văn giống như thần thánh vậy.
Tần Cao Văn nói tiếp: “Anh không còn gì để nói nữa đúng không?”.
“Tôi…”.
Tần Cao Văn chậm rãi nói: “Nếu không có gì muốn nói, vậy tôi sẽ ra tay đây”.
Rắc!
Một loạt âm thanh giòn tan vang lên, cổ của hắn bị Tần Cao Văn vặn gãy.
Ngay sau đó, hắn đã nằm thẳng cẳng trên nền đất, máu tươi chảy ộc ộc từ trong miệng ra.
Sát thủ của bang Huyền Thiên đã chết.
Tần Cao Văn quay đến trước mặt Đóa Đóa, ôm cô bé trong lòng, nói với giọng nhẹ nhàng: “Đóa Đóa, giờ cháu vẫn nên nhắm mắt lại, chú siêu nhân khi nào bảo cháu mở mắt thì cháu hẵng mở, biết chưa?”.
“Cháu biết rồi ạ, chú siêu nhân”.
Đóa Đóa gật đầu mạnh.
Tần Cao Văn gõ nhẹ tay lên mũi của Đóa Đóa, dịu dàng nói: “Đóa Đóa ngoan, lát nữa chú sẽ mua đồ ăn ngon cho cháu nhé?”.
Cảnh tượng khủng khiếp vừa rồi không hề khiến Đóa Đóa có ấn tượng quá sâu, từ sau khi Tần Cao Văn đến, cô bé liền cảm thấy vô cùng yên tâm.
Đóa Đóa gật đầu cái rụp rồi nói: “Được ạ”.
Tần Cao Văn mỉm cười.
Màn đêm tĩnh mịch.
“Bố, cái tên kia sao vẫn chưa về thế?”.
Dương Hạo ngồi trước mặt bố anh ta, rõ ràng có hơi bồn chồn.
Dương Thiên Nguyên trông có vẻ trấn tĩnh hơn chút, ông ta lim dim mắt nằm dựa vào ghế sofa, không nói gì cả.
Dương Thiên Nguyên cảm thấy vô cùng tự tin về hành động ám sát lần này, sát thủ của bang Huyền Thiên có thực lực mạnh như vậy, xử một người như Tần Cao Văn dễ như trở bàn tay.
Cũng khoảng một lúc, Dương Thiên Nguyên cuối cùng lên tiếng: “Con trai, sau này hai chúng ta sẽ đến thế giới ngầm, con dự định như thế nào?”.
Lời nói của ông bố khiến Dương Hạo có hơi tò mò.
Anh ta không hiểu Dương Thiên Nguyên nói vậy là có ý gì?
“Bố, bố định để chúng ta đi phát triển thế lực của thế giới ngầm sao?”.
Dương Thiên Nguyên mở to mắt ra và nói: “Sau khi giết chết Tần Cao Văn, chúng ta xách đầu của cậu ta đi gặp ông Hai, dù sao bây giờ ông Hai đang chiêu mộ trợ thủ trong thế giới ngầm, để giúp ông Hai quản lý một khu khác”.
Đương nhiên nói như vậy chỉ là cho dễ nghe thôi, nói thẳng ra thì chính là ông Hai đang đi khắp nơi chiêu mộ tay sai.
Không phải ai cũng có tư cách có thể hỗ trợ được cho ông Hai.
Nếu nhà họ Dương bọn họ có thể móc nối quan hệ với ông Hai, biết đâu sẽ có ngày một bước lên trời, thậm chí còn vượt qua cả nhà họ Vương.
Dương Hạo nói với vẻ có hơi kích động: “Bố, bố nói thật sao?”.
“Đương nhiên”.
Dương Thiên Nguyên trả lời với vẻ như đúng rồi.
Dương Hạo từ ghế sofa đứng phắt dậy, đi đi lại lại trong phòng, không thể kiềm chế được sự kích động trong lòng anh ta.
Chỉ riêng nghĩ đến cảnh đó thôi, Dương Hạo đã cảm thấy vô cùng hưng phấn rồi.
Bố nói không sai, lần trước Tần Cao Văn từ chối yêu cầu của ông Hai, dựa vào sự hung hãn của ông Hai, chắc chắn sẽ căm hận thấu xương.
Nếu hai người đã có mâu thuẫn không thể tháo gỡ, Dương Thiên Nguyên lôi đầu của Tần Cao Văn đến tặng ông Hai, ông ta nhất định sẽ rất vui.
Đến lúc đó gia tộc nhà bọn họ chắc chắn sẽ phất lên.
Dương Hạo nghĩ một lúc nói: “Nếu thật sự chúng ta có thể quản lý một phần của thế giới ngầm, con nhất định sẽ khiến Vương Thuyền Quyên trở thành nô lệ của con”.
Từ “nô lệ” này rốt cuộc là có ý gì thì Dương Thiên Nguyên đương nhiên thừa hiểu.
Ông ta cười nói: “Con trai, người phụ nữ tên Vương Thuyền Quyên kia thật sự xinh đẹp vậy sao?”.
“Cũng không phải xinh đẹp lắm, chỉ là giống như chơi đồ chơi vậy, chưa được chơi thì thường sẽ muốn chơi”.
Dương Thiên Nguyên nói thẳng luôn.
“Thằng ranh này, nói khó nghe nhưng cũng rất có lý đấy”.
Cộc cộc cộc.
Bên ngoài vọng đến tiếng gõ cửa.
Dương Thiên Nguyên vô cùng hưng phấn, ông ta đứng dậy nói: “Xem ra tên sát thủ đó đã về rồi”.
“Bố, để con ra mở cửa cho!”.
Ông ta lắc đầu nói: “Không cần đâu, để bố đi mở”.
Vừa nói Dương Thiên Nguyên vừa cầm chiếc gậy ra đến cửa.
Ông ta vừa mở cửa ra, cả một thi thể cứng đờ đang ở đó.
Tuổi đã trung niên như ông ta, cơ thể run lẩy bẩy, nhìn người trước mặt đây, trong lòng dấy lên nỗi sợ không nói nên lời.
Thấy biểu cảm của bố, Dương Thiên Nguyên cảm thấy hơi tò mò.
Anh ta muốn đi đến xem, nhưng vừa bước được hai bước thì biểu cảm của anh ta cũng không khác gì ông bố cả.
Sao lại như thế được?
Dương Thiên Nguyên mãi lúc sau mới hoàn hồn, giọng nói khàn đặc: “Tần tiên sinh, sao cậu lại đến đây?”.
Tần Cao Văn đứng trước cửa lạnh lùng nói: “Dương Thiên Nguyên, thấy tôi chưa chết, có phải ông rất thất vọng không?”.
Dương Thiên Nguyên cười gượng vài tiếng rồi nói: “Tần Cao Văn tiên sinh, cậu đừng hiểu nhầm tôi…”.
Bụp!
Tần Cao Văn không cho ông ta cơ hội giải thích, đấm luôn một phát lên ngực ông ta.
Cơ thể của Dương Thiên Nguyên như một bao cát, bay thẳng ra rồi đập vào bàn.
Cái bàn lập tức vỡ vụn.
Dương Thiên Nguyên dùng tay ôm chặt ngực, lập tức phát động cảnh báo.
Một lúc sau toàn bộ vệ sĩ xông đến, ai nấy đều to cao, trong tay cầm côn điện đứng bao vây Tần Cao Văn.
Dương Thiên Nguyên quay sang hét lên với Dương Hạo: “Con trai, mau chạy đi!”.
Giờ đây Dương Thiên Nguyên biết nhà họ Dương bọn họ hôm nay sẽ rơi vào tai họa diệt vong.
Trong lòng ông ta tràn đầy sự sợ hãi.
Không ngờ đến sát thủ của bang Huyền Thiên mà cũng không thể làm gì được Tần Cao Văn.
Nhìn những người đang đứng xung quanh, Tần Cao Văn cảm thấy hơi nực cười.
Bọn họ mà cũng dám ra tay với anh sao?
Bọn họ là cái thá gì chứ?
“Cút hết đi!”.
Dương Thiên Nguyên nắm chặt cây gậy hét lên: “Đánh chết cậu ta cho tôi!”.
Các vệ sĩ đồng loạt xông về phía Tần Cao Văn.
.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK