Tần Cao Văn nói tiếp: “Tin rồi thì tốt. Mau cút về nói với nhà họ Mã. Trước buổi chiều ngày mai phải thả Vương Thiên Dương ra. Nếu không tôi sẽ san bằng nhà họ Mã đấy”.
“Được!”
Hắn vội vàng đứng dậy, quay người lao ra khỏi phòng.
Cô gái chủ quán vẫn im lặng chưa thể hoàn hồn sau chuyện vừa rồi. Cô cứ thế nhìn Tần Cao Văn không nói nên lời.
Những chuyện xảy ra khi nãy giống như một cú sốc đối với cô gái.
Trước khi trận quyết đấu bắt đầu, cô gái đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Vì cô nghĩ rằng Tần Cao Văn sẽ chịu thiệt.
Thế nhưng đúng là cô đã đánh giá thấp thực lực của Tần Cao Văn.
Đối phương lợi hại hơn cô tưởng tượng nhiều.
“Anh Tần, anh…”
Cô đi tới trước Tần Cao Văn: “Anh lợi hại quá”.
Cô gái nhất thời không biết nói gì với anh.
“Chút chuyện nhỏ không cần bận tâm”.
…
Mã Bản Thiên đang đợi ở trong phòng. Đợi Trương Long lôi Tần Cao Văn tới cầu xin hắn tha tội.
“Em nói xem tên khốn đó sau khi tới đây thì chúng ta nên giết luôn hay là dạy cho một bài học?”
Mã Bản Sơn nói: “Em cảm thấy không cần phải hành hạ nó, giết luôn là được. Đối với đám con sâu cái kiến này thì đừng lãng phí thời gian làm gì”.
Mã Bản Thiên thở dài.
“Sao suy nghĩ của em lại khác của anh thế. Anh cảm thấy sau khi bắt về sẽ lột da nghiền thịt rồi cho chó ăn. Cách đó có phải là rất hay không?”
Mã Bản Sơn đáp lại: “Tất cả đều nghe theo anh ạ”.
“Cậu chủ, Trương Long về rồi”.
Mã Bản Thiên đứng dậy nói: “Về rồi thì mau bảo nó dẫn cái thằng tên là Tần Cao Văn vào đây, còn đứng ngoài đó làm gì?”
Người giúp việc nói: “Lần này chỉ có một mình Trương Long quay về, không hề có tên Tần Cao Văn kia ạ”.
Mã Bản Thiên khẽ tái mặt. Rõ ràng là hắn cảm thấy bất ngờ với những điều xảy ra.
“Tại sao lại vậy?”
Sắc mặt hắn trông vô cùng khó coi.
Người giúp việc nói: “Tôi cũng không biết. Trương Long nói đã khiến cậu chủ thất vọng nên không dám bước vào”.
“Chúng ta ra ngoài xem sao”.
Ngoài căn phòng, Trương Long bước tới trước mặt Mã Bản Thiên.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Trương Long trả lời: “Cậu chủ, xin lỗi. Tất cả đều do em, do thực lực của em không đủ mạnh”.