Nhà họ Mã.
Đau.
Một cơn đau dữ dội.
Vương Thiên Dương không biết tình trạng này đã kéo dài bao lâu, xung quanh đưa tay ra không thấy năm ngón, trong không khí lan tràn mùi tanh hôi nồng nặc.
Trong sự giày vò sống không bằng chết, từ lâu Vương Thiên Dương đã quên mất sự nhận biết đối với thời gian.
Nhưng dù là vậy, cậu ta vẫn không thấy hối hận, có cho cậu ta cơ hội lần nữa, cậu ta vẫn sẽ đưa ra lựa chọn như vậy.
Vương Thiên Dương tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ ai làm chuyện mất hết tính người ở trước mặt cậu.
Cửa phòng được mở ra, ánh sáng giống như vô số lưỡi dao sắc nhọn đâm vào mắt Vương Thiên Dương, khiến cậu ta đau đớn kịch liệt.
Sau đó, hai bóng người quen thuộc xuất hiện ở trước mặt Vương Thiên Dương.
“Vương Thiên Dương, bây giờ mày cảm thấy thế nào?”.
Vương Thiên Dương chửi mắng: “Mã Bản Sơn, mày có giỏi thì giết tao đi”.
“Giết mày thì dễ cho mày quá”.
Mã Bản Sơn đến trước mặt Vương Thiên Dương, rút một con dao găm ra.
“Bây giờ tao có một cách hay hơn”.
Mã Bản Thiên ở cạnh hỏi: “Em có cách gì?”.
Mã Bản Sơn đáp: “Chi bằng chúng ta khoét mắt hắn ra rồi phun chút nước ớt vào đó, anh thấy thế nào?”.
Mã Bản Thiên xoa cằm, suy nghĩ trong chốc lát, sau đó vỗ tay, phấn khởi nói: “Cách của em không tồi”.
Vương Thiên Dương hoảng hốt: “Hai tên khốn bọn mày, có giỏi thì giết tao đi”.
Mã Bản Sơn cười nhạt nói: “Tao nói này Vương Thiên Dương, rốt cuộc mày còn biết nói câu nào khác nữa không? Quanh đi quanh lại chỉ có hai câu đó, tao nghe phát chán rồi”.
Dao găm của hắn đã đặt lên mắt Vương Thiên Dương, tia sáng lạnh lẽo khiến cơ thể Vương Thiên Dương run lên.
Vương Thiên Dương còn chưa kịp phản ứng, dao găm đã đâm vào mắt cậu ta, cơn đau dữ dội gần như khiến cậu ta ngất đi, máu chảy đầm đìa.
Sau đó, dao găm lại bị rút ra, Vương Thiên Dương kêu lên thảm thiết.