“Ông đừng nói vậy ông Lưu”.
Mã Bản Sơn nói tiếp: “Chúng tôi có thù lao”.
Hắn lấy một tấm thẻ ngân hàng ra: “Trong này là chút tấm lòng chúng tôi chuẩn bị cho ông Lưu, hi vọng ông có thể nhận cho”.
Trên mặt Lưu Tinh vẫn không có cảm xúc gì, nhưng lại liếc nhìn tấm thẻ ngân hàng qua khóe mắt: “Trong đó có bao nhiêu tiền?”.
Mã Bản Sơn biết ông ta đã dao động.
“Cũng không nhiều, hai mươi triệu tệ”.
Lưu Tinh là một sát thủ, bình thường chấp hành nhiệm vụ một đơn cao nhất cũng chỉ hơn tám triệu tệ.
Không ngờ bọn họ lại hào phóng như vậy, một lần trả hai mươi triệu tệ, muốn không dao động cũng khó.
Ông ta nói: “Mau nói đi, muốn tôi giết ai?”.
Mã Bản Sơn nói với ông lão: “Người tôi nhờ ông giết tên là Tần Cao Văn. Thủ đoạn của hắn vô cùng đáng sợ, người bình thường không phải đối thủ của hắn, hi vọng ông Lưu có thể dốc hết toàn lực”.
“Yên tâm, trong vòng ba chiêu tôi chắc chắn sẽ giết được cậu ta”.
Mã Bản Sơn lại nói: “Nhưng tôi hi vọng ông Lưu có thể hành động nhanh một chút”.
Lưu Tinh trả lời: “Tối nay tôi sẽ đưa thư khiêu chiến cho cậu ta, ngày kia đúng giờ bắt đầu quyết đấu được không?”.
“Tôi trả ông Lưu thêm mười triệu tệ, ngày mai giải quyết hắn, ông thấy thế nào?”.
Có tiền thì sai khiến ma quỷ cũng được, câu này quả nhiên không sai, thái độ ông Lưu vốn kiên định nghe đến yêu cầu này cũng dần dao động.
“Được!”.
…
Tần Cao Văn không hề cảm thấy lo lắng.
Bây giờ chuyện ở tỉnh Giang Bắc đã kết thúc, anh tiêu diệt Mãnh Hổ Môn, trong thời gian ngắn sẽ không ai dám gây rắc rối cho hai mẹ con Vương Thuyền Quyên.
Trước đó, Tần Cao Văn vốn không định đến tỉnh Giang Đông ngay, nào ngờ lại xảy ra chuyện của Vương Thiên Dương khiến anh không thể không đưa ra lựa chọn này.
Đương nhiên anh có thể xông thẳng đến nhà họ Mã, san bằng toàn bộ nhà họ Mã, giết hết bọn họ rồi cứu Vương Thiên Dương ra, nhưng anh không muốn làm vậy.
Anh muốn người nhà họ Mã phải chủ động thả Vương Thiên Dương ra, nếu không, anh nhất định sẽ bắt bọn họ trả cái giá nặng nề.