“Anh Tần, bên ngoài có người tìm anh”, cô chủ đứng ở ngoài cửa, nói.
“Tôi sẽ ra ngay”.
Cô chủ không biết ông Lưu, nhưng đã từng nghe qua danh hiệu của ông ta. Đó là một sát thủ hàng đầu danh tiếng hiển hách ở tỉnh Giang Đông.
Tần Cao Văn xuống dưới lầu, nhìn thấy ông Lưu đang ngồi trên ghế sofa thì sắc mặt hơi thay đổi. Anh có thể cảm nhận được ông ta là một cao thủ cấp bậc võ vương, thực lực không đơn giản.
“Cậu chính là Tần Cao Văn?”, ông Lưu ngẩng đầu lên, nói với Tần Cao Văn: “Cậu dám đắc tội với nhà họ Mã, lá gan thật không nhỏ”.
“Ông tìm tôi có việc gì?”, Tần Cao Văn bình tĩnh hỏi.
Ông lão lấy một bức thư khiêu chiến ra, đưa cho Tần Cao Văn, nói: “Sáng ngày mai, vào giờ này, tôi muốn quyết đấu với cậu”.
Tần Cao Văn trả lời: “Ông là ai? Tôi không giết người không có tên tuổi”.
“Hạng người như cậu mà cũng đòi có tư cách biết tên tôi?”.
Tần Cao Văn nói: “Đừng vòng vo trước mặt tôi, nói mau đi”.
Ông ta thản nhiên trả lời: “Tên tôi là Lưu Tinh”.
Soạt!
Nghe đến tên ông ta, sắc mặt cô chủ lập tức tái mét, cơ thể run lên nhè nhẹ.
Dù thế nào cũng không ngờ được ông ta lại là sát thủ nổi tiếng, Lưu Tinh.
Nhưng theo lời đồn, không phải Lưu Tinh là một người đàn ông đẹp trai tiêu sái anh tuấn, hào hoa phóng khoáng sao? Sao lại là một kẻ xấu xí thế này?
Tần Cao Văn đáp: “Được, sáng mai tôi sẽ nhặt xác cho ông”.
“Câu nói này nên là tôi nói với cậu mới đúng”.
Lưu Tinh đi đến cửa, lại nói: “Tôi nói cho cậu biết, tốt nhất cậu đừng nghĩ tới chuyện chạy trốn. Nếu không, cậu sẽ chết chắc, chết một cách rất thê thảm”.
“Đối phó với một kẻ rác rưởi, tôi cần chạy trốn sao?”.
Đợi Lưu Tinh đi rồi, cô chủ vội vàng đến bên cạnh Tần Cao Văn, vẻ mặt sốt sắng hơn: “Anh Tần, tôi thấy lần này anh thật sự phải rời đi thôi”.
Tần Cao Văn không nói gì.
Cô chủ nói tiếp: “Tôi nói cho anh biết, thủ đoạn của người này vô cùng đáng sợ, người bình thường không thể chọc vào ông ta được đâu. Anh mà chọc giận ông ta, đến lúc đó…”.
Cô ấy còn chưa kịp nói hết câu đã bị Tần Cao Văn ngắt lời: “Đừng nhiều lời trước mặt tôi”.
Nói xong, Tần Cao Văn đi lên lầu.
Nhìn bóng lưng của anh, trong lòng cô chủ vô cùng lo lắng. Đến lúc bọn họ quyết đấu, Tần Cao Văn chắc chắn sẽ lành ít dữ nhiều.
Cho đến bây giờ, cô chủ vẫn luôn cho rằng Tần Cao Văn xảy ra mâu thuẫn không thể hòa giải với nhà họ Mã là do mình.
Cô ấy nghĩ cô ấy có trách nhiệm và nghĩa vụ bảo vệ an toàn cho Tần Cao Văn.