Mục lục
Bố bỉm sữa là sĩ quan thành phố - Tần Cao Văn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù những người ở đây đều tỏ ra tôn kính Tần Cao Văn, nhưng sâu trong lòng họ vẫn coi thường anh.

Tuy rằng hôm qua anh đã dựa vào sức mạnh một mình anh cướp được Hoa Sen Tử Vong về, nhưng vẫn không thể thay đổi cách nhìn của bọn họ đối với anh.

Bây giờ có mười mấy người không đến, Tần Cao Văn có giỏi thế nào cũng không thể giết hết tất cả bọn họ nhỉ?

Anh chỉ là một người huấn luyện, có tư cách gì quyết định sự sống chết của bọn họ?

“Anh!”.

Tần Cao Văn chỉ tay vào tên chột, nói: “Anh đi trói hết đám người còn đang ngủ đó đến đây cho tôi”.

Tên chột ngẩng đầu nhìn trời, không đáp lại lời của Tần Cao Văn, giống như không nghe thấy.

Tiếng cười giễu cợt liên tục vang lên bên tai Tần Cao Văn, đa số người đều tỏ thái độ hả hê.

Chỉ cần bọn họ không phối hợp, xem anh có thể đắc ý đến lúc nào.

“Tôi vừa nói gì anh không nghe thấy sao?”.

Tên chột khinh thường đáp: “Ngại quá, chân tôi không tiện đi lại, nên bây giờ tôi không muốn đi”.

“Anh chắc chắn chân anh không tiện đi lại?”.

Tên chột không hề để tâm đến sự đe dọa ẩn chứa trong lời nói của Tần Cao Văn. Theo hắn thấy, dù anh có to gan đến mức nào cũng không thể ra tay với hắn ngay trước mặt mọi người.

Ngô Tuấn Kiệt có uy danh lớn nhất trong đội, đứng thứ hai chính là tên chột. Nếu Tần Cao Văn đánh hắn thì sẽ không ai phục anh.

“Không sai, chân tôi không tiện cho lắm”.

Tần Cao Văn cười nhạt: “Nhưng tôi lại thấy chân anh rất tốt. Lúc nãy anh gạt tôi, không muốn chấp hành mệnh lệnh của tôi phải không?”.

Cách nghĩ của tên chột đúng là như vậy, nhưng dù sao hắn cũng phải nể mặt Tần Cao Văn, bình thản nói: “Anh đừng hiểu lầm, tôi không có ý đó, chỉ là chân tôi thật sự không tiện đi lại mà thôi”.

“Chuyện này tôi có thể chứng minh”, Ngô Tuấn Kiệt ở bên cạnh đứng lên, nói: “Tối hôm qua hắn bất cẩn bị trật khớp chân, nên bây giờ không đi lại được, không thể chấp hành nhiệm vụ của anh”.

Tần Cao Văn biết người thật sự khiến người ta chán ghét chính là tên Ngô Tuấn Kiệt này. Bề ngoài hắn khiêm nhường nói chuyện với anh, nhưng thật ra trong bụng lại là bồ dao găm.

“Tốt lắm”, Tần Cao Văn nói tiếp: “Các anh muốn chơi đùa phải không? Vậy được, tôi sẽ chơi cùng các anh”.

Theo cách nghĩ của đa số người, dù Tần Cao Văn có tài giỏi đi nữa, hành động tiếp theo cũng phải có sự phối hợp của bọn họ. Anh không thể nào chỉ dựa vào sức mình mà giải quyết mọi vấn đề.



Tần Cao Văn không dám động vào bọn họ, đó là nguyên nhân mà bọn họ cả gan ngông cuồng như vậy.

“Anh đứng ra đây cho tôi!”, Tần Cao Văn chỉ vào tên chột.

“Không phải tôi đã nói với anh rồi sao? Bây giờ chân tôi không tiện đi lại, sao tôi có thể đứng ra được, anh đừng làm khó tôi được không?”.

Hừ!

Tần Cao Văn lạnh lùng nói: “Tôi đã cho anh cơ hội rồi đấy”.

Vù!

Một chiếc phi đao phóng ra, đâm thẳng vào bắp đùi của tên chột. Hắn lập tức la lên thảm thiết, ngồi thụp xuống đất.

Tất cả mọi người đều kinh hãi, không ngờ Tần Cao Văn lại thật sự ra tay.

Tần Cao Văn chắp hai tay sau lưng, chậm rãi bước tới chỗ tên chột: “Ai làm việc dưới quyền tôi mà không nghe lời sẽ có kết cục như vậy”.

Sau đó, anh túm lấy tóc của tên chột, rút phi đao cắm trên đùi hắn ra đặt lên cổ hắn.

“Nói mau, bây giờ chân anh có đi lại được không?”.

Tên chột cắn răng mắng chửi: “Mày dám ra tay với tao, mày…”.

Soạt!

Hắn còn chưa nói xong, phi đao của Tần Cao Văn đã chém xuống cánh tay phải của hắn. Cơn đau mãnh liệt lập tức truyền tới, tay phải của tên chột đã bị Tần Cao Văn chém đứt.

Tất cả mọi người đều im lặng như tờ.

Tần Cao Văn quá ghê gớm.

“Á!”, tiếng la thảm thiết của tên chột vang vọng trong đêm tối.

“Mày… mày dám ra tay với tao thật, mày…”.

Tần Cao Văn nheo mắt lại, nói: “Muốn thử thách lòng kiên nhẫn của tôi à? Tôi nói cho anh biết, nếu anh nghĩ như vậy thật thì anh lầm to rồi, tôi không có tâm trạng chơi đùa với anh”.

Sau đó, anh lại đặt phi đao lên cổ hắn.

“Bây giờ tôi cho anh cơ hội cuối cùng, trói mười mấy người họ dẫn đến đây cho tôi, không thì tôi sẽ cắt đầu anh xuống ngay bây giờ”.

Nếu là trước kia, tên chột sẽ kháng cự lại đôi chút, nhưng bây giờ hắn thật sự không có cái gan đó.



Biểu hiện vừa rồi của Tần Cao Văn quá đáng sợ, hắn dần dần ý thức được con người này chuyện gì cũng có thể làm được. Chọc anh ta giận điên lên thì có lẽ đầu mình không thể đặt trên cổ được nữa.

“Không thành vấn đề, tôi đồng ý với điều kiện của anh”.

Tên chột bị dọa sợ, hắn nào dám từ chối yêu cầu của Tần Cao Văn.

“Các người có ý kiến gì với tôi nữa không?”, Tần Cao Văn quay người lại, lớn tiếng hỏi bọn họ.

Dù trong lòng bọn họ có ý kiến thì bây giờ cũng không dám nói, huống hồ lúc nãy Tần Cao Văn đã thể hiện thủ đoạn mạnh bạo như vậy, dọa bọn họ sợ chết khiếp.

Ai nấy đều im lặng cúi đầu, không lên tiếng.

Nhìn thấy vậy, Tần Cao Văn cực kỳ hài lòng: “Tôi sẽ cho các anh cơ hội, bây giờ nếu các anh biết điều thì mau đi giúp tên chột, trói hết những người còn lại đưa tới đây cho tôi”.

Những người khác đều thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ không dám chậm trễ, đồng loạt xoay người chạy vào phòng trong, chỉ còn lại một mình Ngô Tuấn Kiệt đứng ngây người tại chỗ.

Tần Cao Văn đến trước mặt Ngô Tuấn Kiệt, khẽ vỗ vai hắn: “Anh còn chờ tôi đích thân mời anh à?”.

Ngô Tuấn Kiệt vội vàng lắc đầu, đáp: “Không có, anh đừng hiểu lầm, tôi không có ý đó”.



Mười mấy người còn ở trong phòng thật ra đã tỉnh dậy từ lâu, bọn họ chỉ không muốn ra ngoài mà đều muốn xem xem rốt cuộc Tần Cao Văn sẽ giải quyết chuyện này thế nào.

Tên béo thấy mãi không có ai vào trong, ngồi bắt chéo hai chân trên ghế, nói: “Ông đây dám bảo đảm, anh ta không dám làm gì chúng ta đâu”.

Những người còn lại cũng phụ họa theo.

“Tôi thừa nhận anh ta có chút bản lĩnh, có thể rút lui an toàn từ đám cao thủ của Mãnh Hổ Môn, nhưng thế thì đã sao? Tôi không phục anh ta, anh ta không phải người của tổ chức Long Đằng thì không có tư cách huấn luyện chúng ta”.

“Hôm nay tôi không ra ngoài, anh ta có gan thì giết chết tôi luôn đi. Nhưng nếu giết chết tôi rồi, có lẽ sau đó anh ta cũng sẽ không dễ sống”.

Rầm!

Hắn vừa dứt lời, bên ngoài lại vang lên tiếng động cực lớn, sau đó mấy bóng người màu đen xuất hiện ở trước cửa.

Tên béo ngẩng đầu nhìn lên, đứng ở trước nhất chính là tên chột. Bây giờ hắn vô cùng chật vật, toàn thân đầm đìa máu, cả gương mặt hiện rõ sự giận dữ.

“Chột, mày làm sao vậy?”, tên béo từ từ đứng dậy, nói với giọng điệu đùa giỡn: “Sao lại biến thành như vậy, là tên nào làm đấy? Không phải là cô nàng nào đấy chứ?”.

Tất cả mọi người đều hùa theo cười lớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK