Cơ thể bị trói trên cột của Đóa Đóa khẽ run lên, cứ gọi bố mãi.
Nhưng chờ rất lâu vẫn không có ai đáp lời.
Sau vài phút, một bóng dáng quen thuộc từ bên ngoài xuất hiện trước mặt Đóa Đóa.
Giây phút nhìn thấy Tần Cao Văn, Đóa Đóa òa khóc.
“Bố!”.
Đóa Đóa lớn tiếng gọi.
Tần Cao Văn vội vàng đi đến trước mặt Đóa Đóa, dang hai tay ôm chặt con gái vào lòng.
“Bố, cuối cùng bố cũng đến rồi”.
Đóa Đóa vô cùng ấm ức nói.
Nhìn bộ dạng của Đóa Đóa như vậy, trong lòng Tần Cao Văn rất áy náy, đều tại anh không tốt.
Nếu không phải tại anh, Đóa Đóa và Vương Thuyền Quyên cũng sẽ không gặp phải tai họa này.
“Là bố có lỗi với con!”.
Tần Cao Văn dịu dàng nói với con gái: “Con yên tâm, sau này bố tuyệt đối sẽ không để hai mẹ con chịu khổ nữa”.
“Vâng”.
Đóa Đóa gật đầu thật mạnh.
…
Màn đêm buông xuống, phố bắt đầu lên đèn.
Vương Thuyền Quyên ở trong khách sạn đi tới đi lui, tiếng giày cao gót đập xuống sàn nhà vang lên rõ rệt.
Lúc này cô đang rất lo lắng.
Sao đến tận giờ này mà Tần Cao Văn và Đóa Đóa vẫn chưa về.
Có phải đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không?
Ding dong!
Tiếng chuông cửa vang lên.
Vương Thuyền Quyên vội vàng lao tới, giây phút nhìn thấy Tần Cao Văn và Đóa Đóa, trong lòng cô như đặt được một tảng đá xuống.
“Mẹ!”.
Tiếng con gái cất lên, Vương Thuyền Quyên vội vàng ôm lấy Đóa Đóa, không ngừng hôn lên trán con bé.
“Tốt quá rồi, con không sao, tốt quá rồi!”.
Thời gian vừa rồi Vương Thuyền Quyên cứ nơm nớp lo sợ, lo con gái xảy ra chuyện gì.
Cũng may, cô lo bò trắng răng rồi.
Vào thời khắc nguy hiểm nhất, Tần Cao Văn đã cứu con gái về.