“Anh Tần, hôm nay tôi tới tìm anh là có chuyện muốn thương lượng”.
Tần Cao Văn nói: “Cô nói đi”.
“Tôi hi vọng anh nhanh chóng rời khỏi tỉnh Giang Đông, đừng ở lại đây nữa”.
Trông cô gái tỏ ra vô cùng nóng ruột. Cô khuyên Tần Cao Văn: “Nếu như còn tiếp tục ở đây, tới khi đó chắc chắn là lành ít dữ nhiều. Tôi nghe nói nhà họ Mã đã cử Trương Long đi đối phó với anh rồi”.
“Trương Long là ai?”
Tần Cao Văn lên tiếng: “Sao tôi chưa từng nghe tên?”
Thấy thái độ khinh thường của Tần Cao Văn thì cô gái chỉ biết thở dài. Cô biết đối phương đúng là có thực lực thật nhưng mà ngông cuồng quá.
“Trương Long là cao thủ số một của nhà họ Mã. Thực lực của hắn cực kỳ mạnh, giờ đã đạt tới cấp bậc thứ 9 rồi”.
Bà chủ quán nói thêm: “Người bình thường thì hắn có thể một chọi mười”.
Tần Cao Văn tỏ ra khinh bỉ. Vậy mà cũng được gọi là đối thủ?
Anh ung dung nói: “Cấp bậc thứ 9 sao? Trong mắt tôi chỉ là rác rưởi mà thôi. Nếu hắn không tới thì còn may, tới rồi thì đừng hòng quay về được.
Rầm!
Tiếng đá bung cửa vang lên.
“Hôm nay ông muốn xem xem có phải là mày thật sự có bản lĩnh hay không”.
Người đàn ông lực lưỡng đứng trước cửa, tay cầm một con dao to, lớn giọng quát Tần Cao Văn: “Mày chính là Tần Cao Văn?”
“Chính xác”.
Tần Cao Văn hào sảng đáp lại: “Anh là người nhà họ Mã?"
“Cậu chủ nhà chúng tao nói rồi, bảo mày hôm nay phải chủ động tới xin tội, nếu không mày và người nhà của mày chết chắc”.
Tần Cao Văn cười lạnh lùng: “Cậu chủ nhà các người lợi hại như vậy sao?”