“Tôi có việc này hỏi anh đây! Lúc trước là anh bảo tôi đuổi Tần Cao Văn đi, bây giờ anh nên chịu trách nhiệm chứ nhỉ?”.
Sắc mặt Ngô Tuấn Kiệt có vẻ khó coi.
“Môn chủ, tôi…”.
Anh ta không muốn đôi co với Ngô Tuấn Kiệt.
“Thôi, im đi!”.
Anh ta dựa vào ghế, lấy tay day trán, đầu đau lên từng cơn khủng khiếp.
Trước đây cứ tưởng Mãnh Hổ Môn mới là kẻ địch lớn nhất của tổ chức Long Đằng.
Sau khi Tần Cao Văn xuất hiện mới nhận ra, suy nghĩ của anh ta thật là ngu xuẩn.
Thủ đoạn của đối phương còn đáng sợ hơn Mãnh Hổ Môn nhiều.
Hơn nữa còn một mình chấp tất.
“Đại ca, không hay rồi!”.
Bên ngoài vang lên một giọng nói.
Vương Diệu Hoa xoay người nói: “Cả ngày cứ cuống cả lên, chả ra cái thể thống gì, có việc gì thế?”.
“Anh mau đi xem đi, bên ngoài có một tên đáng sợ lắm”.
Vương Diệu Hoa có chút hiếu kỳ.
“Tôi muốn xem xem, rốt cuộc là cái thứ gì dám chạy đến tổ chức Long Đằng ta gây chuyện”.
Chuyện của Tần Cao Văn khiến anh ta bực tức trong lòng, cần một nơi để phát tiết.
Bây giờ có kẻ động vào nòng súng của anh ta, anh ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho đối phương.
Bất kể là ai đều phải chết.
Thế nhưng khi Vương Diệu Hoa bước tới sân thì đã phải khựng người lại. Sắc mặt anh ta tái nhợt trông vô cùng khó coi.
Cảnh tượng trước mắt khiến Vương Diệu Hoa bị sốc. Mấy trăm cao thủ Mãnh Hổ Môn đã bị một cô gái đánh cho tới mức không thể phản kháng lại.
Làn da cô gái biến thành màu tối còn đôi mắt thì sáng rực một màu đỏ trông vô cùng đáng sợ.
Đám thuộc hạ của anh ta ai cũng được huấn luyện đặc biệt. Vậy mà khi đối đầu với cô gái thì chỉ có thể bị đánh cho te tua.
Từng tên một bị đánh bay ra ngoài.
Chúng đập mạnh lên tường, xuống đất, thậm chí là cả nóc nhà.
Môn chủ Mãnh Hổ Môn sững người.