Thái độ ngông cuồng, tự cao tự đại của ông ta khiến Tần Cao Văn rất phản cảm. Hai bên còn chưa giao đấu, sao ông ta biết ông ta chắc chắn sẽ thắng?
Mã Bản Sơn đứng ở một bên quan sát, vô cùng kích động. Lúc này, dường như hắn đã có thể tưởng tượng ra cảnh Tần Cao Văn bị Lưu đại sư đè xuống đánh.
“Ra tay đi!”.
Lưu đại sư quát lớn một tiếng, lao về phía Tần Cao Văn, tốc độ cực kỳ nhanh.
Sau đó, ông ta tung người lên, nhảy vọt lên không trung, đánh một quyền về phía ngực Tần Cao Văn.
Một quyền của ông ta dùng hết toàn lực, sức mạnh cực kỳ hung mãnh, ít nhất cũng sáu bảy nghìn cân, người bình thường không thể chịu nổi. Cho dù là tấm thép bình thường chắn ở trước mặt ông ta cũng có thể dễ dàng xuyên thủng.
Tần Cao Văn thấy ông ta tấn công nhưng vẫn đứng yên tại chỗ, đưa một ngón tay ra.
“Hắn điên rồi phải không?”, Mã Bản Sơn kinh ngạc thốt lên, quyết định vừa rồi của Tần Cao Văn vượt ngoài dự liệu của hắn.
“Ai biết”.
Rầm!
Một tiếng động to rõ vang lên.
Sau đó, cơ thể ông lão lập tức bay ra xa, đập mạnh xuống đất. Hai người bọn hắn chưa kịp dứt khỏi cơn kinh ngạc, Tần Cao Văn lại xông lên, dùng tay bóp cổ ông ta.
Không khí tĩnh lặng, không ai lên tiếng.
Lưu đại sư nhìn Tần Cao Văn, trong mắt tràn đầy vẻ ngạc nhiên. Ông ta không nhìn rõ Tần Cao Văn đã ra tay như thế nào thì đã bị anh đánh bại.
“Cậu…”, ông ta chỉ tay vào Tần Cao Văn, ho khan kịch liệt, quát hỏi: “Rốt cuộc cậu là ai?”.
“Không phải lúc trước tôi đã nói với ông rồi sao?”, Tần Cao Văn vô cùng thất vọng.
Anh đã giết Lưu Tinh.
Hai anh em nhà họ Mã hoàn toàn sững sờ.
Nhất là Mã Bản Sơn.
Vẻ ngoài trông hắn rất bá đạo, hung dữ tàn nhẫn, thực ra lại vô cùng nhát gan, lúc nào cũng ức hiếp kẻ yếu nhưng lại sợ người mạnh hơn mình.
Bọn họ vốn không để tâm đến Tần Cao Văn, vì hung danh của đối phương vẫn chưa lan truyền đến chỗ họ.
Nếu bọn họ đến tỉnh Giang Bắc thăm dò, có lẽ sẽ không vô ý mạo phạm Tần Cao Văn như vậy.
Hối hận.
Hai người đều vô cùng hối hận.
Khả năng cảm nhận của Tần Cao Văn vô cùng sắc bén, ngay lập tức anh biết luôn trong rừng sâu có hai người đang ẩn nấp, sau khi giết Lưu Tinh, anh liền đi về phía khu rừng.
Hai người nhìn thấy Tần Cao Văn từ từ đến gần, trên mặt lộ vẻ lo sợ bất an.
Bọn họ quay người đang định bỏ chạy, nhưng làm sao có thể là đối thủ của Tần Cao Văn được.
Một lúc sau Tần Cao Văn nhảy lên một cái, rồi đáp xuống trước mặt bọn họ.
Hai người giật nảy mình.
“Mày... mày muốn làm gì hả?”.
Mã Bản Sơn nhìn Tần Cao Văn rồi lắp bắp nói.
“Tao nói cho mày biết, nếu mày dám ra tay với tao, thì đừng trách tao không khách khí”.
Tần Cao Văn bình thản nói: “Tôi muốn làm gì? Lẽ nào anh còn không rõ sao?”.
Anh từng bước đi tới gần hai anh em Mã Bản Sơn, Mã Bản Thiên lập tức đi lên phía trước chắn cho người em.