“Nếu mày muốn hại em trai tao, thì phải bước qua tao đã”.
Đối với người khác, Mã Bản Thiên quả thực ra tay độc ác, nhưng liên quan đến người thân của hắn, hắn lại xả thân bảo vệ, tuyệt đối không cho phép đối phương sát hại Mã Bản Thiên.
Bốp!
Tần Cao Văn giáng cho Mã Bản Sơn một cái tát ngang mặt, khiến Mã Bản Sơn bay ra đập vào thân cây to.
“Mày dám đánh người nhà họ Mã chúng tao, tao nói cho mày biết, mày chết rồi con ạ”.
Tần Cao Văn dửng dưng nói: “Anh tưởng tôi sợ chắc?”.
Anh chỉ cảm thấy vô cùng nực cười.
Tần Cao Văn nói tiếp: “Lần này tôi đến là để cứu người, nếu các người ngoan ngoãn thả Vương Thiên Dương ra, vậy thì coi như xí xóa chuyện trước đây, nếu không tôi sẽ san bằng nhà họ Mã các người”.
Mã Bản Sơn nghiến răng nói: “Bố mày nói cho mày biết, phía sau bọn tao có người của Mãnh Hổ Môn bảo kê đấy”.
Mãnh Hổ Môn?
Tần Cao Văn hơi nhíu mày, không rõMãnh Hổ Môn này và Mãnh Hổ Môn ở tỉnh Giang Bắc kia có phải là cùng một đối tượng không.
“Ý anh nói là Mãnh Hổ Môn ở tỉnh Giang Bắc đó sao?”.
Vừa nhắc tới bọn họ, khuôn mặt Mã Bản Sơn lộ vẻ đắc ý càng lúc càng rõ hơn, hắn khoanh hai tay trước ngực đi về phía Tần Cao Văn.
“Mày vừa nói đúng đấy, chính là Mãnh Hổ Môn đó, bây giờ mày thấy sợ rồi chứ gì?”.
Tần Cao Văn có hơi không nhịn được cười.
Bọn họ ở đây lẽ nào bị mù thông tin rồi sao, cho đến bây giờ vẫn chưa biết Mãnh Hổ Môn đã bị anh tiêu diệt rồi. Vốn tưởng hắn có chỗ dựa hùng hậu thế nào, thì ra chỉ là một bại tướng dưới tay anh.
“Mãnh Hổ Môn đối với tôi mà nói chỉ là đám rác rưởi”.
Giọng anh bình thản nói: “Nếu bọn họ không đến thì còn đỡ, chứ nếu phải để tôi ra tay thì tôi dám đảm bảo khiến bọn họ đến mà không có lối về”.
Ngông cuồng tự đại.
Không coi ai ra gì.
Đây là ấn tượng duy nhất về Tần Cao Văn của hai anh em Mã Bản Sơn, vừa rồi biểu hiện của Tần Cao Văn quả thực rất lợi hại, nhưng so với cao thủ đỉnh cao của Mãnh Hổ Môn thì vẫn còn kém xa.
Lần trước Tần Cao Văn không hề giết toàn bộ người của Mãnh Hổ Môn, vẫn còn ít người sống sót thoát được.
Mã Bản Sơn chửi Tần Cao Văn: “Đây là mày nói đấy nhé, chờ một thời gian nữa tao sẽ cho cao thủ của Mãnh Hổ Môn đến xử mày”.
“Tôi sẽ đợi”.
Nói xong, Tần Cao Văn quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của đối phương biến mất dưới ánh chiều tà, sắc mặt hai bọn họ đều trở nên lạnh lùng, nắm chặt nắm đấm, cơ thể run lên vì tức giận.
Phải giết Tần Cao Văn, nhất định phải giết Tần Cao Văn.
“Anh cả, mau gọi điện cho ba vị đại sư của Mãnh Hổ Môn đi”.
Mã Bản Thiên nói: “Được”.
Hắn lôi điện thoại ra gọi cho vị đại sư thứ nhất, nhưng không ai nghe máy.
Hắn cảm thấy có hơi kỳ lạ, thế là gọi cho vị thứ hai, vẫn như vậy, không ai nghe máy cả.
Hai người đều cảm thấy có hơi hoang mang.