Tên mập lắc đầu: “Lúc đó em nói ngay rồi nhưng tên đó không thèm quan tâm. Hơn nữa hắn còn nói...”.
“Còn nói gì?"
Mã Bản Thiên ngồi vắt chân trên ghế: “Mau nói tao nghe”.
Tên mập trả lời: “Dù là nhà họ Mã hay họ Trương thì nó đều không sợ. Tới một nó giết một, tới hai nó giết hai”.
Ồ!
Hắn mở quạt trong tay ra.
Khuôn mặt để lộ vẻ ý vị: “Thằng nhóc này thật sự đã nói như vậy à?”
Tên mập trả lời: “Tất cả đều là sự thật. Em nào dám lừa dối cậu”.
Mã Bản Thiên đứng dậy: “Gọi Trương Long tới đây”.
“Vâng”.
Một lúc sau, Trương Long từ ngoài cửa chạy vào. Đó là một người đàn ông to cao lực lưỡng với một vết sẹo dài trên mặt. Cơ thể hắn cơ bắp cuồn cuộn.
“Cậu chủ, cậu tìm em?”
Trương Long chắp tay trước Mã Bản Thiên.
“Mày tới tiệm cơm Long Môn, tìm một người nói nó tối nay tới đây tạ tội với tao, nếu không ta sẽ giết cả chín họ nhà nó đấy”.
Nhà họ Mã ở tỉnh Giang Đông là hoàng đế, không một ai dám gây sự với họ. Vậy mà Tần Cao Văn thì hay rồi, dám đánh thuộc hạ của hắn, còn dám sỉ nhục nhà hắn.
Đối với loại người như vậy thì hắn không thể nào bỏ qua được. Nếu không sẽ ảnh hưởng đến sự tôn nghiêm của nhà họ Mã.
Tên thuộc hạ vội vàng nói: “Em biết rồi đại ca”.
“Lui ra đi!”
“Vâng!”
…
Tại quán cơm Long Môn.
“Anh tần Cao Văn có ở bên trong không?”
Tần Cao Văn đang đọc sách, nghe thấy bà chủ quán gọi bèn lên tiếng.
“Vào đi!”
Cánh cửa phòng được mở ra. Cô gái bước vào với trà đã chuẩn bị sẵn đặt lên bàn.
“Anh dùng chút điểm tâm nhé”.
Tần Cao Văn ăn hai miếng bánh và khen ngợi: “Tay nghề của cô không tệ nhỉ”.