Tuyệt đối không cần dùng đến các chiêu thức khác.
Chỉ trong vòng ba, bốn phút, mấy chục tên đeo mặt nạ đều bị đánh cho ngã gục xuống đất.
Không còn sót ai cả.
Tên đeo mặt nạ cầm búa dùng tay ôm ngực, loạng choạng đứng dậy.
Ánh mắt của hắn tràn đầy sợ hãi.
Thực lực của tên này đúng là rất khủng khiếp.
Tần Cao Văn đi từ từ về phía tên đeo mặt nạ cầm búa.
“Chúng mày dám ra tay với vợ tao, hôm nay tao không để cho ai sống hết!”.
Anh cướp chiếc búa trong tay tên đeo mặt nạ rồi chém mạnh xuống đầu hắn.
Máu tươi lênh láng.
Một tiếng kêu gào thảm thiết phát ra.
Tần Cao Văn một lần nữa nắm chặt búa sắt, đi thẳng về phía đỉnh núi Thiên Nhai.
“Đã hơn một tiếng rồi mà chồng cô vẫn chưa đến, chắc chắn là bị giết rồi”.
Môn chủ Mãnh Hổ Môn ngáp một cái.
“Bây giờ tôi còn có việc, phải đi trước đây, nếu một tiếng nữa mà chồng cô ta chưa đến thì sẽ đẩy cô ta xuống vực thẳm cho chết luôn”.
Môn chủ Mãnh Hổ Môn dặn dò đàn em.
“Tôi biết rồi thưa môn chủ!”.
Tất cả mọi người đều đồng thanh.
Sau đó môn chủ Mãnh Hổ Môn quay người.
Biến mất trong màn mưa như trút nước.
Bầu trời càng ngày càng âm u hơn.
Tần Cao Văn tiếp tục tiến về phía đỉnh núi.
Hang động núi.
Từng giây từng phút trôi qua, cảm xúc trong lòng Vương Thuyền Quyên càng thêm phức tạp lạ thường.
Một mặt cô hy vọng Tần Cao Văn đến để chứng minh tình yêu sâu đậm của anh dành cho cô, mặt khác cô lại hy vọng Tần Cao Văn đừng đến, ở đây đã bày bố thiên la địa võng, cao thủ ở đây đông nghịt, anh mà đến thì chỉ có lành ít dữ nhiều.
Hơn nửa tiếng lại trôi qua, vẫn không thấy bóng dáng Tần Cao Văn đâu, mưa thì càng lúc càng lớn.
Đến ngay cả Vương Thuyền Quyên cũng tin rằng Tần Cao Văn sẽ không đến.
Vương Thuyền Quyên nhắm mắt lại.
Cô biết rất rõ điều đang đợi cô ở phía trước sẽ là vận mệnh như thế nào, dựa lên tảng đá bên cạnh, Vương Thuyền Quyên nhớ lại những khoảnh khắc cô và Tần Cao Văn ở bên nhau.