Ánh nắng chói chang.
Trên sa mạc mênh mông vô bờ, gió cát cuồn cuộn.
“Cao Văn, cậu định đi thật sao?”.
Nghe tiếng quát tức giận ấy, Tần Cao Văn búng bay đầu thuốc lá trong tay, nhìn chằm chằm gã đàn ông mặt đen, thản nhiên nói: “Tôi đã quyết định rời đi”.
Câu nói này khiến ba nam và một nữ đang vây xung quanh anh biến sắc, đưa mắt nhìn nhau, đều hiểu được ý người kia qua ánh mắt, đồng loạt tỏa ra sát khí ngút trời.
“Tần Cao Văn, cậu thật to gan! Cậu là giáo quan của Thiên Phạt mà lại quên mất quy tắc của tổ chức rồi sao? Một ngày ở Thiên Phạt, cả đời thuộc Thiên Phạt, chỉ khi chết mới có thể thoát ly Thiên Phạt”.
Tần Cao Văn lạnh lùng nhìn lướt qua bốn vị chiến tướng, hạ giọng nói: “Quy tắc là để phá vỡ, ai ngăn cản tôi, giết!”.
Lời này đã thật sự chọc giận bốn vị chiến tướng.
“Tiêu diệt giáo quan phản bội!”.
“Vâng!”.
Ba nam và một nữ sát khí dâng trào xông về phía Tần Cao Văn.
Tần Cao Văn lạnh lùng nhếch mép cười, đón đỡ đòn tấn công.
“Ầm ầm!”.
“Ầm ầm!”.
Tiếng nổ rần trời vang lên.
Ba nam và một nữ không ngừng lùi về sau như diều đứt dây, cuối cùng đập mạnh người xuống mặt đất.
Khí huyết trong cơ thể sôi trào, không kìm được nôn ra máu.
“Tần Cao Văn, hóa… hóa ra cậu vẫn luôn che giấu thực lực…”.
Tần Cao Văn nở nụ cười sâu xa, nhìn chằm chằm gã đàn ông mặt đen, cười nhạt: “Tank, tôi đã nói với anh, tôi mà chỉ có chút thực lực thế sao? Dựa vào bốn người các anh mà cũng muốn giết tôi? Đúng là không biết lượng sức!”.
Gã đàn ông mặt đen nghe vậy thì tức đến mức suýt bể phổi, ngực phập phồng kịch liệt.
Anh ta phun ra máu, đầu nghiêng sang một bên, không còn sự sống.
Ba chiến tướng còn lại đều nhìn Tần Cao Văn với vẻ sợ hãi, không nói được lời nào hoàn chỉnh đã lần lượt tắt thở.
Tần Cao Văn phớt lờ tất cả, chậm rãi xoay người, nhìn về phương Đông xa xôi, lẩm bẩm: “Từ nay trở đi, Tần Cao Văn của trước kia đã chết.
Nửa đời còn lại, anh sẽ chỉ sống vì các em”.
Dứt lời, cát bụi tung bay, che lấp thi thể của bốn vị chiến tướng, hiện trường cũng không còn vết tích của Tần Cao Văn.
Ngày hôm ấy, giáo quan Tần Cao Văn phản bội rời khỏi Thiên Phạt làm thế giới ngầm chấn động.
Thiên Phạt đưa ra lệnh truy sát cuối cùng, thề phải diệt trừ kẻ phản bội.
Ba ngày sau, tại trường mẫu giáo Tiểu Thiên Sứ ở thành phố Minh Châu.
Tiếng chuông tan học vang lên, các bé trai bé gái hớn hở chạy ra khỏi lớp.
Tần Cao Văn đứng giữa đám đông, liếc mắt đã nhìn thấy Vương Vũ Đóa cột tóc hai chùm.
Vẻ mặt anh biến đổi liên tục, cuối cùng nở nụ cười từ tận đáy lòng.
Vương Vũ Đóa vừa chạy vừa nhìn quanh, không thấy bóng dáng của mẹ đâu, bĩu môi lầm bầm một tiếng.
Cô bé vừa định tìm một chỗ mát đứng đợi, đột nhiên phát hiện ra Tần Cao Văn đang nhìn mình với ánh mắt phức tạp.
Trong lòng cô bé đánh “bộp” một tiếng, chú ấy là ai?
Vì sao lại nhìn mình như vậy?
Vương Vũ Đóa nghiêng đầu nhìn Tần Cao Văn một lúc, bỗng có một cảm giác rất quen thuộc.
Cô bé không tự chủ chạy tới, cất tiếng trong trẻo hỏi: “Chú ơi, chú biết cháu sao?”.
Nghe cô bé hỏi, Tần Cao Văn giật mình, hít sâu một hơi, cố gắng đè nén sự rung động trong lòng, sau đó nhìn Vương Vũ Đóa cười đáp: “Biết”.
“A! Đóa Đóa mới gặp chú lần đầu, nhưng sao Đóa Đóa lại thấy chú rất quen, đúng là kì quái!”.
Tần Cao Văn biết đó là “sức mạnh” của tình thân.
Anh hơi kích động, không kìm được đưa tay sờ má Vương Vũ Đóa: “Có thể cho chú bế cháu không?”.
Vương Vũ Đóa không nghĩ gì nhiều, cười hi hi đáp: “Đương nhiên có thể ạ, Đóa Đóa thích chú, ha ha!”.
Tần Cao Văn cười lớn, bế Vương Vũ Đóa lên.
Ngay lúc anh định hôn lên má cô bé, đằng sau lại vang lên tiếng quát lạnh: “Anh là ai? Mau thả con gái tôi xuống!”.
Tần Cao Văn thay đổi sắc mặt, nhẹ nhàng đặt Vương Vũ Đóa xuống.
Vương Vũ Đóa tươi cười chạy lại kéo tay Vương Thuyền Quyên, chỉ vào Tần Cao Văn nói: “Mẹ, chú đó lạ lắm ạ! Đóa Đóa mới gặp chú lần đầu mà cảm thấy như đã biết chú từ lâu vậy”.
Nghe con nói, Vương Thuyền Quyên hơi sửng sốt, nhìn bóng lưng Tần Cao Văn với ánh mắt phức tạp.
Dần dần cô cũng cảm thấy quen thuộc, sau đó đột nhiên nghĩ tới điều gì, sắc mặt biến đổi, không kìm được run rẩy cả người.
Dương Hạo đứng ở một bên nhìn thấy tất cả, trong mắt tràn ngập lửa giận.
Anh ta theo đuổi Vương Thuyền Quyên đã lâu, song chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của cô, anh ta lấy lòng cô bấy lâu nay vẫn không được cô đồng ý.
Bây giờ, bọn họ lại phản ứng như vậy với một người đàn ông.
Chuyện này đã giáng cho anh ta một cái tát thật kêu.
Dương Hạo càng nghĩ càng phẫn nộ, nắm chặt tay, lao tới quát Tần Cao Văn: “Anh cứ quay lưng về phía chúng tôi không dám xoay lại, chắc chắn không phải người tốt lành gì.
Nói thật đi, có phải anh định bắt cóc Đóa Đóa không?”.
Nghe vậy, trong mắt Tần Cao Văn lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
Sở dĩ anh mãi không xoay người lại là vì chưa nghĩ xong, sau ngần ấy năm gặp lại Vương Thuyền Quyên, câu đầu tiên nên nói là gì.
Anh chậm rãi xoay người lại.
Khoảnh khắc nhìn thấy Tần Cao Văn, Vương Thuyền Quyên không kìm được lùi về sau hai bước, ngạc nhiên kêu lên: “Là anh thật sao!”.
Trong đầu cô thoáng chốc dâng lên rất nhiều chuyện của quá khứ.
Nhiều năm trước, cô ra nước ngoài thảo luận một dự án hợp tác, bị người ta bỏ thuốc trong một buổi tiệc rượu, cuối cùng được Tần Cao Văn cứu, trong lúc hồ đồ đã cho anh lần đầu tiên của mình.
Sau đó cô về nước, kinh ngạc phát hiện mình đã mang thai.
Lúc ấy, cô đã băn khoăn rất lâu, cuối cùng vẫn không nỡ bỏ đứa trẻ, lấy hết dũng khí sinh đứa bé ra.
Vì vậy mà cô đã phải chịu nhiều điều tiếng, chịu không biết bao nhiêu ấm ức.
Nhìn dáng vẻ của Vương Thuyền Quyên, đương nhiên Tần Cao Văn biết cô đang nghĩ gì.
Anh cảm thấy áy náy, thương xót, nhiều hơn nữa là sự tự trách.
Nếu anh phát hiện ra Vương Thuyền Quyên sinh con cho mình sớm hơn, anh đã rời khỏi Thiên Phạt, trở về bên cạnh hai mẹ con cô từ lâu.
“Thuyền Quyên, là anh có lỗi với em, anh sẽ bù đắp cho em gấp mười, gấp trăm lần…”.
Tần Cao Văn âm thầm lập lời thề trong lòng, ngoài mặt thì nở nụ cười, bước về phía Vương Thuyền Quyên.
Bấy giờ, Vương Vũ Đóa nhìn Tần Cao Văn, rồi lại nhìn sang Vương Thuyền Quyên, lên tiếng hỏi: “Mẹ, chú này là ai ạ?”.
Vương Thuyền Quyên thay đổi sắc mặt, mấp máy môi định nói gì đó thì chợt thấy Dương Hạo như phát điên mà vung nắm đấm với Tần Cao Văn.
“Thằng khốn, Vương Thuyền Quyên là người phụ nữ của tôi! Nói mau, rốt cuộc anh có quan hệ thế nào với cô ấy?”.
Cũng không trách Dương Hạo lại nổi giận như vậy.
Đầu tiên là bị Tần Cao Văn phớt lờ, bây giờ lại nhìn ra mối quan hệ không tầm thường giữa anh và Vương Thuyền Quyên, anh ta sắp tức điên lên rồi.
Tần Cao Văn dừng bước, xoay người lại, nhấc chân đạp anh ta: “Người phụ nữ của anh? Anh xứng sao?”.
Dương Hạo hét thảm một tiếng, không ngừng lùi về sau giống như diều đứt dây, cuối cùng ngã mạnh xuống đất trước ánh mắt khiếp hãi của mọi người.
Anh ta không nhịn được nôn ra hai ngụm máu, sắc mặt bỗng chốc tái mét.
“Oa! Hay quá đi!”.
Vương Vũ Đóa mắt phát sáng nhìn Tần Cao Văn, hét lên.
Cô bé rất ghét Dương Hạo, bây giờ thấy anh ta bị đánh, đương nhiên cảm thấy rất vui.
Tần Cao Văn cười với Vương Vũ Đóa, sau đó đi đến trước mặt Vương Thuyền Quyên, nhẹ giọng nói: “Đã lâu không gặp, xin lỗi, anh đến muộn rồi”.
Nghe được câu nói này, cơ thể Vương Thuyền Quyên không khỏi run lên mãnh liệt, nhìn Tần Cao Văn bằng ánh mắt phức tạp.
Vương Vũ Đóa nhìn thấy hết tất cả, trong lòng càng cảm thấy kì quái.
Cô bé lắc cánh tay Vương Thuyền Quyên, nũng nịu hỏi: “Mẹ, chú siêu nhân này là ai vậy ạ?”..
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK