Bạch Thiên Không thở dài. Nhớ lại những lời Tần Cao Văn từng nói, Bạch Thiên Không thật dở khóc dở cười.
Anh ta vốn tưởng rằng, đối phương chỉ ăn nói ngông cuồng mà thôi. Giờ phát hiện ra anh ta đã sai thật sự rồi.
Tần Cao Văn thật sự rất mạnh.
“Vậy giờ môn chủ cảm thấy chúng ta nên làm gì?"
Bạch Thiên không nhìn môn chủ Huyền Vũ rồi nói.
Môn chủ Huyền Vũ Môn bật cười, để lộ vẻ chế nhạo. Anh ta vốn nghĩ đám thuộc hạ của mình có thể đối phó dễ dàng đối với Tần Cao Văn. Giờ xem ra anh ta đã lầm.
Đối phó với Tần Cao Văn là điều không thể.
Hành động sỉ nhục Tần Cao Văn trước đó của Bạch Thiên Không chắc chắn đã khiến đối phương cảm thấy oán hận, e rằng anh sẽ truy cứu bọn họ tới cùng.
Vậy tới khi đó chết chắc rồi.
“Đại ca, bên ngoài có người xông vào!”
Môn chủ Huyền Vũ Môn khựng người.
“Là Tần Cao Văn phải không?
Tên thuộc hạ lắc đầu: “Không phải, là một cô gái. Một cô gái với làn da đen".
Hai người nghe thấy vậy bèn cảm thấy nghi ngờ.
Một cô gái mà lại có gan xông vào địa bàn của họ sao?
Cô ta chán sống rồi chắc?
“Là ai vậy?”
Tên thuộc hạ trả lời: “Tôi cũng không biết, môn chủ ra xem thế nào”.
“Được!”
Khi hai người ra tới bên ngoài thì thật sự đã bị sốc.
Họ thật không ngờ một cô gái lại có được sức chiến đấu tới mức như vậy.
Sự đáng sợ của cô gái đã vượt xa sức tưởng tượng của bọn họ. Đám thuộc hạ từng tên bay bật ra giống như diều đứt dây.
Trong chớp mắt toàn bộ tay chân của họ đã bị đánh bại hoàn toàn.
Môn chủ sững người.
“Cô là ai?”
Môn chủ Huyền Vũ Môn đứng trước mặt Tiểu Điệp, lắp bắp hỏi.
Tiểu Điệp không hề trả lời anh ta. Giờ cô gái không có thời gian và cũng không có tâm trạng.
Cô gái tiến sát về phía môn chủ Huyền Vũ. Anh ta thấy vậy bèn để lộ ra vẻ sợ hãi bất an.