Mục lục
Bố bỉm sữa là sĩ quan thành phố - Tần Cao Văn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

   Tiểu Điệp vừa khóc vừa nói: “Anh có biết là từ nhỏ em đã thích anh rồi không, mong ước cả đời này của em chính là được gả cho anh”.  

             “Sau đó khi em gặp anh thì anh đã yêu người phụ nữ đê tiện Vương Thuyền Quyên kia rồi, khi đó nhìn thấy cuộc sống hạnh phúc của hai người em chưa từng nghĩ sẽ làm phiền hai người”.  

             “Nhưng người phụ nữ đê tiện Vương Thuyền Quyên kia lại không hề yêu anh thật lòng, em tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai làm những việc khiến anh tổn thương”.  

             Sau đó Tiểu Điệp dang tay ra ôm chặt lấy Tần Cao Văn, nước mắt thấm ướt áo anh.  

             “Loại phụ nữ như vậy chết cũng đáng, chẳng có gì to tát cả”.  

             Tần Cao Văn hít sâu một hơi.  

             Sau đó anh nói với Tiểu Điệp: “Em thực sự quá hồ đồ rồi”.  

             Nói xong Tần Cao Văn đẩy Tiểu Điệp ra khỏi anh.  

             “Bây giờ anh phải đi cứu Vương Thuyền Quyên”.  

             Thấy đối phương định đi, Tiểu Điệp vội vàng lao đến tóm chặt lấy Tần Cao Văn nói: “Anh Tần Cao Văn, anh đừng có đi, cứ kệ chị ta chết đi có được không?”.  

             “Buông ra!”.  

             Tần Cao Văn hét lên, sức mạnh trong cơ thể bộc phát, cơ thể của Tiểu Điệp bị bay ra xa rồi rơi xuống ghế sofa.  

             Tần Cao Văn đi thẳng, không cả ngoái đầu lại.  

             Vừa đi đến vườn, điện thoại của anh reo lên, là Trương Thiên Khoát gọi đến.  

             “Tần Cao Văn tiên sinh, hôm nay anh uy phong quá đi”.  

             Tần Cao Văn sa sầm mặt nói: “Nói cho tôi biết, anh để vợ tôi ở đâu rồi?”.  

             Trương Thiên Khoát chậm rãi nói: “Cô Vương hiện đang nằm trong tay tôi, anh không cần lo lắng, tôi chăm sóc cô ta rất tốt”.  

             “Nhưng tôi hi vọng Tần tiên sinh đừng có manh động, đến lúc đó nhất định phải làm theo những gì tôi nói, nếu không Vương Thuyền Quyên có thể sống được hay không thì tôi cũng không biết đâu”.  

             Nghe thấy đối phương nói vậy, cơ thể Tần Cao Văn tức run người, nếu Trương Thiên Khoát đứng ở trước mặt anh, anh nhất định sẽ băm vằm anh ta thành trăm mảnh.  

             Sau đó Trương Thiên Khoát lại nói: “Tần tiên sinh, nếu anh có thời gian thì đi đến hầm để xe nhà họ Trương chúng tôi một chuyến, Vương Thuyền Quyên đang ở đó chờ anh đấy”.  

             “Nhờ là phải nhanh! Nếu 9 giờ tối nay anh còn chưa đến, có lẽ sẽ không bao giờ được gặp lại Vương Thuyền Quyên nữa”.  

             Nói xong Trương Thiên Khoát cúp máy.  

             Tần Cao Văn gọi lại vài lần nhưng luôn trong trạng thái tắt máy.  

             ...  

             Hầm để xe.  

             Vương Thuyền Quyên cuối cùng cũng tỉnh lại.  

             Đây là đâu thế?  

             Một lúc sau, Vương Thuyền Quyên phát hiện ra một người quen quen, người đó đứng trước mặt cô, cô nhìn rõ mọi thứ xung quanh.  

             Trương Thiên Khoát?  

             Vương Thuyền Quyên nhìn thấy đối phương liền cảm thấy ngạc nhiên.  

             Sao lại là anh ta?  

             “Cô Vương, bây giờ cô cảm thấy thế nào?”.  

             Trương Thiên Khoát ngồi trước mặt Vương Thuyền Quyên, khẽ lắc lắc ly rượu vang trong tay, khuôn mặt hiện rõ vẻ đắc ý.  

             “Anh bắt tôi đến đây sao?”.  

             Vương Thuyền Quyên nghiến răng nghiến lợi nói: “Sao anh lại làm như vậy hả?”.  

             Sau đó Trương Thiên Khoát ngồi xuống, dùng tay bóp cằm Vương Thuyền Quyên, lạnh lùng nói: “Cô Vương, cô đừng có hiểu nhầm, người đưa cô đến đây không phải tôi đâu”.  

             Vương Thuyền Quyên đương nhiên sẽ không tin mấy lời của anh ta.  

             “Không phải anh thì ai chứ?”.  

             Trương Thiên Khoát trả lời: “Lẽ nào cô quên rồi sao? Có phải cô đã uống một cốc nước ở nhà? Sau khi uống cốc nước đó xong, đầu óc cô như quay cuồng, sau đó không còn biết gì nữa?”.  

             Trong đầu Vương Thuyền Quyên bất giác nhớ lại toàn bộ cảnh tượng xảy ra lúc đó, quả nhiên miêu tả đúng như Trương Thiên Khoát nói.  

             Đúng vậy.  

             Lẽ nào trong cốc nước đó có gì chăng?  

             Trương Thiên Khoát nói với Vương Thuyền Quyên: “Cô đừng có nói với tôi là cô không hề tò mò về bên trong cốc nước đó rốt cuộc có gì nhé?”.  

             “Tôi nói cho cô biết, cô em Tiểu Điệp của cô cho thuốc vào trong cốc nước đó, cho nên cô mới hôn mê đấy”.  

             Mặt Vương Thuyền Quyên biến sắc.  

             Thật ... thật sao?  

             “Tôi thực sự cảm thấy bất bình thay cô, không ngờ cô lại nuôi một hạng người vô ơn trong nhà, nếu tôi là cô thì đã đuổi cô ta ra khỏi đó rồi”.  

             Vương Thuyền Quyên quát lên: “Anh đừng có chia rẽ mối quan hệ giữa hai chúng tôi”.  

             Dù sao cô cũng từng trải, chứ không như Tiểu Điệp dễ bị lừa gạt.  

             “Cô Vương đúng là một người thông minh, tôi rất khâm phục, chỉ là có hơi đáng tiếc... chẳng bao lâu nữa cô sẽ chết thôi”.  

             Trương Thiên Khoát ngồi lên ghế nói: “Tôi đã chôn vài trăm cân thuốc nổ ở đây, đến lúc đó Tần Cao Văn chắc chắn sẽ đến cứu cô, chỉ cần hắn bước vào hầm để xe, tôi sẽ châm ngòi nổ ngay”.  

             “Đến lúc đó hai người sẽ đối mặt với kết cục như thế nào thì không cần tôi nói cô cũng biết”.  

             Vương Thuyền Quyên hiện rõ vẻ sốt sắng, cô dùng hết sức để giãy giụa, muốn thoát khỏi dây trói.  

             “Đồ khốn, mau thả tôi ra!”.  

             Trương Thiên Khoát nói: “Cô Vương đừng có chửi tôi, người xinh đẹp như cô mà chửi bới thì sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của cô đó”.  

             Lạnh lùng trừng mắt nhìn đối phương, ánh mắt Vương Thuyền Quyên bùng cháy ngọn lửa tức giận.  

             Cô không ngờ Trương Thiên Khoát lại bỉ ổi vô liêm sỉ đến vậy, nếu biết trước thì nên để Tần Cao Văn giết chết anh ta lâu rồi.  

             “Được rồi cô Vương, tôi còn có chút chuyện nên đi trước đây”.  

             Trương Thiên Khoát quay người rời khỏi, hầm để xe tối tăm lạnh lẽo chỉ còn lại một mình Vương Thuyền Quyên.  

             Trong lòng cô không ngừng cầu nguyện, Tần Cao Văn đừng có đến đây, nếu không hai bọn họ khó mà thoát khỏi ngày hôm nay.  

             ...  

             Tần Cao Văn đã đến bên ngoài hầm để xe của nhà họ Trương.  

             Anh đỗ xe trước cửa, không hề có ý định đi vào.  

             Trực giác nói cho Tần Cao Văn biết hầm để xe chắc chắn ẩn giấu một nguy hiểm cực lớn, nếu cứ thế xông vào, đến lúc đó anh và Vương Thuyền Quyên đều sẽ lành ít dữ nhiều.  

             Nhưng anh lại không thể không vào.  

             Nếu thực sự như vậy, Vương Thuyền Quyên chắc chắn sẽ bị Trương Thiên Khoát giết chết.  

             Bây giờ nên làm sao đây?  

             Reng reng reng!  

             Điện thoại của Tần Cao Văn lại một lần nữa reo lên, phía bên kia lại là giọng nói của Trương Thiên Khoát.  

             “Tần tiên sinh thân mến!”.  

             Trương Thiên Khoát nói với giọng cổ quái: “Tôi nói cho anh biết, vợ anh bây giờ ở ngay dưới hầm để xe, chỉ cần anh vào trong đó là có thể đưa vợ anh ra”.  

             “Tôi cho anh thời gian ba phút để suy nghĩ, trong ba phút nếu anh không vào hầm để xe, vợ anh sẽ phải chết”.  

             Đây là uy hiếp.  

             Lần trước Tần Cao Văn rõ ràng là có cơ hội để giết Trương Thiên Khoát, nhưng anh lại mềm lòng nên thả đối phương, kết quả để lại hậu họa như ngày hôm nay.  

             Lần này Tần Cao Văn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho đối phương.  

             Tần Cao Văn nói trong điện thoại: “Có phải anh gài thuốc nổ ở dưới hầm để xe không?”.  

             “Tần tiên sinh quả nhiên thông minh, anh nói đúng rồi đấy”.  

             Trương Thiên Khoát không hề giấu giếm, nói với Tần Cao Văn: “Chẳng phải anh to gan lắm sao? Chẳng phải anh yêu Vương Thuyền Quyên hay sao? Bây giờ vào đi chứ?”.  

             “Nếu anh không vào, cô ta sẽ chết ngay”. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK