Không khí sắc mùi thuốc súng. Bà chủ quán đứng dậy chạy qua một góc.
Dù sao bản thân cũng chỉ là một cô gái, đối diện với cuộc chiến như vậy đừng nói là tham gia, chỉ riêng việc đứng bên cạnh thôi cũng đủ khiến cô gái sợ run người rồi.
Trương Long chú ý tới dáng người của cô gái, ánh mắt thèm thuồng của hắn cứ lướt đi trên cơ thể nuột nà của cô.
“Đúng là một bảo vật. Ông sẽ đưa cô về để cậu chủ thưởng thức. Sau đó là tới lượt mấy đứa ông đây”.
Tần Cao Văn nói: “Anh không đủ tư cách”.
Trương Long chửi rủa: “Giờ ông sẽ chém mày trước”.
Vụt!
Con dao trong tay hắn nhanh chóng giáng xuống vùng cổ của Tần Cao Văn. Một đường sáng lóe lên, bà chủ quan bịt mắt, không dám nhìn tiếp cảnh tượng đầu của Tần Cao Văn sẽ bị lìa khỏi cổ.
Thế nhưng cảnh tượng tiếp theo xảy ra khiến cho cô gái phải há mồm trợn mắt. Tần Cao Văn kẹp lưỡi dao chỉ bằng hai ngón tay.
Trương Long nhìn Tần Cao Văn, cơ thể không ngừng run rẩy. Mắt hắn trợn tròn, thậm chí còn tưởng mình đang gặp ảo giác.
Tần Cao Văn đã làm cách nào vậy.
Làm cách nào chỉ dùng hai ngón tay mà có thể kẹp được con dao của hắn? Con dao này chém xuống thì mang sức nặng khủng khiếp đấy.
“Mày rốt cuộc là ai vậy?”
Hắn nghiến răng nhìn Tần Cao Văn: “Tại sao tao chưa từng nghe thấy tên mày bao giờ?”
Danh tiếng của Tần Cao Văn lúc này rất lớn nhưng đúng là chưa lan truyền tới được tỉnh Giang Đông. Nên những người này không biết cũng là điều bình thường.
Trương Long dùng hết sức nhổ con dao ra khỏi tay của Tần Cao Văn, nhưng dù hắn có cố gắng như thế nào thì con dao vẫn không hề nhúc nhích, cứ dính lấy hai ngón tay của anh.
“Tên khốn này!”, hắn hét lên với Tần Cao Văn.
Rầm.
Vừa dứt lời thì Tần Cao Văn đã đạp mạnh vào ngực hắn khiến hắn bay bật ra phía sau và đập mạnh vào bức tường.
Sau đó Tần Cao Văn chắp hai tay sau lưng, đi tới trước mặt và bóp cổ hắn.
Lúc này Trương Long không còn vẻ ngông cuồng như trước đó nữa. Hắn vô cùng sợ hãi.
Hắn không ngờ thực lực của đối phương lại mạnh tới mức có thể đánh bại hắn nhanh chóng như vậy.
“Đừng….đừng giết tôi”
Tần Cao Văn thản nhiên lên tiếng: “Trước đó tôi đã nói với anh rồi. Thứ vô dụng như anh không phải là đối thủ của tôi. Giờ anh tin chưa?”
“Tin rồi, tôi tin rồi!”