Tần Cao Văn anh vẫn chưa khoan dung độ lượng được đến mức đó.
“Cút về cho tôi”.
Tần Cao Văn chỉ ngón tay ra ngoài cửa dứt khoát nói: “Giờ tôi không muốn nhìn thấy anh”.
Sắc mặt Vương Diệu Hoa thay đổi.
“Anh Tần đang nói gì thế?”.
Bốp!
Lời anh ta còn chưa nói hết, đã bị Tần Cao Văn tát mạnh một cái vào mặt.
Sau đó anh lớn tiếng quát: “Tôi bảo anh cút đi ngay cho tôi, anh không nghe thấy à?”.
“Được, tôi đi, tôi đi ngay!”.
Vương Diệu Hoa có thể cảm nhận được, lúc này Tần Cao Văn đang rất tức giận, nếu tiếp tục ở lại nơi này e rằng sẽ lành ít dữ nhiều.
Đừng nói là Vương Diệu Hoa, cho dù là cả cái tổ chức Long Đằng cũng không dây được vào Tần Cao Văn.
Thấy đối phương quay người rời đi, Đóa Đóa lại vội vàng đến bên cạnh bố.
“Bố ơi, chú đó có phải là người xấu không?”.
Câu nói của con gái khiến Tần Cao Văn thấy kỳ lạ.
“Sao con lại nói thế?”.
Đóa Đóa ngẩng mặt lên, nghiêm túc nói: “Tại vì con nghĩ là những người đối đầu với bố đều là người xấu”.
Tần Cao Văn cười, không nói gì.
…
“Mãnh Hổ Môn bị Tần Cao Văn tiêu diệt rồi”.
Một trong mấy tên thuộc hạ nói với một ông già.
Ông già nói: “Tất cả những việc này đều nằm trong dự liệu của tôi, không có gì đáng nói cả”.
“Vậy ông thấy tiếp theo nên làm thế nào?”.
Tên thuộc hạ đó hỏi ông già.
Cầm chén rượu đặt rở trên bàn lên, nhấp một ngụm, trên mặt ông ta lộ ra biểu cảm ung dung tự tại, tất cả những điều này đều nằm trong tay ông ta.
Sức mạnh của Mãnh Hổ Môn thực sự không phải yếu, nhưng nếu muốn trừ khử Tần Cao Văn thật là khó như lên trời.
Ông ta sớm đã lường trước được điều đó.
“Gọi Tiểu Điệp đến đây”.
“Vâng!”.
Tên thuộc hạ đi ra ngoài.