Thế nhưng Tần Cao Văn chỉ ung dung trả lời: “Anh cảm thấy tôi có sợ nhà họ Mã không?”
“Tốt nhất mày nên cẩn thận. Nếu như người nhà họ Mã tới đây thật thì mày chết chắc”.
Tần Cao Văn lại thản nhiên lên tiếng: “Tôi lần này tới đây là để tiêu diệt nhà họ Mã đấy”.
Giọng nói của anh không lớn nhưng tất cả những người có mặt đều có thể nghe rõ.
Đồ khùng!
Chắc chắn đây là một tên khùng.
Dám ăn nói ngông cuồng như vậy, còn nói là tiêu diệt nhà họ Mã nữa.
Đùa nhau chắc? Tên mập bật cười. Điệu cười vang khắp căn phòng.
“Mẹ kiếp, bớt chém gió lại được không? Cái thứ như mày mà dám ra tay với nhà họ Mã sao? Tao nói cho mày biết…”
Bốp!
Hắn còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị Tần Cao Văn tắt thẳng vào mặt. Cơ thể hắn quay vòng trong không gian, sau đó đập mạnh vào tường.
Âm thanh nặng nề vang lên. Tên mập ôm mặt nhìn Tần Cao Văn. Khóe miệng hắn khẽ co giật. Đôi mắt ánh lên vẻ sợ hãi.
Thằng này…chán sống rồi sao?
Tần Cao Văn đi tới trước mặt và siết cổ hắn.
“Tôi không cần biết anh là người nhà họ Trương hay họ Mã, chỉ cần anh đắc tội với tôi thì sẽ phải chết. Anh về nói với nhà họ Mã rằng, mau lôi Mã Đông Dương ra đây, nếu không tôi đốt cả nhà họ Mã đấy.
Cả hiện trường sục sôi.
Không có mấy người dám gây sự với nhà họ Mã ở cái tỉnh Giang Đông này. Vậy mà Tần Cao Văn lại dám nói là sẽ đốt cả nhà họ
Tên này lẽ nào bị thần kinh rồi?
“Là do mày nói đấy nhé”.
Tên mập đứng dậy đang định rời đi thì Tần Cao Văn lại lên tiếng.
“Tôi cho anh đi chưa?”
“Mày còn muốn thế nào nữa?"
Vụt!
Tần Cao Văn phóng một cái đũa ghim trúng chân tên mập khiến hắn đau đớn kêu la ầm ỹ và ngã ra đất.
Cả hiện trường im lặng như tờ.
Tên mập toát mồ hôi hột. Hắn ôm vết thương, nghiến răng chửi rủa Tần Cao Văn: “Tên khốn này, mày…”