Tần Cao Văn cười khẩy một tiếng.
Loại người như hắn mà cũng có tư cách ra tay với anh?
Anh căn bản không chuẩn bị đỡ nhát này, chỉ là ánh mắt sắc lạnh nhìn đối phương một cái.
Ánh mắt hung hãn đó khiến đối phương phát hiên cơ thể của hắn run run.
Sau đó cả người run lên bần bật.
Ánh mắt này quá thể đáng sợ.
Tần Cao Văn dửng dưng nói: “Bây giờ anh có còn muốn ra tay với tôi nữa không?”.
Cho dù đao trong tay hắn vẫn chưa chém xuống, nhưng cũng có thể khẳng định một điều, Tần Cao Văn nhất định sẽ xử hắn trước khi hắn tấn công.
Thực lực giữa hai người chênh nhau quá lớn.
Hắn căn bản không phải là đối thủ của Tần Cao Văn.
“Tôi...”.
Tần Cao Văn chậm rãi nói: “Mau cút sang một bên”.
Mọi người đều không biết khoảnh khắc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
Rõ ràng quyền chủ động nằm trong tay tên áo đen, vì sao khi đối mặt với Tần Cao Văn lại có biểu cảm sợ hãi đến vậy.
Tên áo đen không dám nói gì, hắn lùi sang một bên.
Tần Cao Văn đến trước mặt ông lão, cầm một chiếc kim châm bằng bạc ra.
Anh cắm chiếc kim vào huyệt Bách Hội của ông lão, sau đó ông lão nằm dưới đất đột nhiên ộc máu tươi từ trong miệng ra.
Ngụm máu này toàn là màu đen.
Sau đó ông ta ngồi thẳng dậy, tim phập phồng đập, không ngừng thở hổn hển, trán chảy đầy mồ hôi lạnh.
Khoảng hai, ba phút sau, ông lão mới hoàn toàn tỉnh lại, ông ta hít một hơi thật sâu.
“Tôi... tôi đang ở đâu thế?”
Ông lão nhìn xung quanh, nói với vẻ hoảng hốt.
Những gì xảy ra ông lão đã quên mất một nửa.
Tần Cao Văn bất giác nói: “Bây giờ ông cảm thấy thế nào?”.
Ông lão chống tay đứng dậy một cách khó khăn, bắt đầu vận khí, bây giờ cơ thể của ông ta giống y hệt như lúc khỏe mạnh, đã hoàn toàn bình thường.
Ông ta cảm thấy khỏe lên nhiều.
“Bây giờ tôi không sao nữa”.
Ông lão chậm rãi nói.