Mục lục
Bố bỉm sữa là sĩ quan thành phố - Tần Cao Văn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Giọng nói của ông ta vang vọng trong căn phòng. Tất cả đều có thể nghe rõ.   

 

Bọn họ đều cảm thấy không dám tin và nhìn Triệu Thiết Trụ. Rõ ràng là họ không thể hiểu, rốt cuộc con người này đang nghĩ gì.   

 

Hơn một trăm triệu tệ mà ông ta còn không đồng ý bán. Vậy ông ta còn muốn bao nhiêu?  

 

Cái tên nhà quê này lại tham lam tới vậy sao?  

 

Thầy Triệu khẽ chau mày, cảm thấy không hài lòng: “Tôi nói cho ông biết, giá mà tôi có thể đưa ra là cao nhất rồi. Ông không biết điều thì chỉ có thể tự chuốc nhục mà thôi”.   

 

Ông ta vội vàng lắc đầu nói với thầy Triệu:  

 

“Thầy Triệu đừng hiểu lầm. Tôi không phải có ý đó, chỉ làm cảm thấy nhiều quá dùng không hết”.   

 

Lý do đó càng khiến người khác phải há mồm trợn mắt. Bọn họ không ngờ trên đời này lại có người chê tiền nhiều.   

 

Thầy Triệu cũng cảm thấy không thể tin được.   

 

“Vậy ông thấy đưa bao nhiêu thì phù hợp?”  

 

Người đàn ông trung niên sờ đầu, để lộ ra vẻ chất phác và cười toe toét.   

 

“Thật ngại quá thầy Triệu. Tôi không muốn bán cho ông. Giờ tôi muốn bán cho cậu thanh niên này”.   

 

Người đàn ông trung niên quay người, chân thành nói với Tần Cao Văn: “Cậu Tần, vừa rồi nếu như không có cậu thì có lẽ tôi đã bị người khác chôn sống rồi. Để cảm ơn cậu tôi đồng ý bán bức tranh này với giá hai trăm nghìn tệ cho cậu”.   

 

Hai trăm…nghìn tệ sao?  

 

Đầu óc người này có vấn đề chắc?  

 

Một trăm hai mươi triệu tệ và hai trăm nghìn tệ cách biệt lớn lắm đấy.   

 

Không phải ông ta là một tên ngốc đấy chứ? Chứ người bình thường ai là đưa ra quyết định ngu xuẩn như vậy.   

 

Thầy Triệu ở bên cạnh thở dài. Rõ ràng là ông ta cảm thấy đau lòng cho quyết định của Triệu Thiết Trụ. Ông ta làm như vậy thì chẳng có lợi cho bất kỳ ai cả.   

 

Tần Cao Văn đáp lại: “Tôi hi vọng ông nghĩ cho kỹ, một khi tiền trao cháo múc ông có hối hận cũng không có cơ hội nữa đâu”.   

 

“Cậu yên tâm đi, tôi sẽ không hối hận. Mẹ tôi từ nhỏ đã dạy tôi rằng tôi cần phải làm một người biết cảm ơn. Giờ cậu là ân nhân cứu mạng gia đình tôi. Tôi cảm thấy nên tặng lại cho cậu mới đúng".   

 

Sau đó, ông ta nói tiếp: “Nhưng tôi biết rõ, nếu như tôi tặng nó cho cậu thì cậu sẽ không nhận. Hơn nữa tôi cũng cần một khoản tiền, nên đành dùng giá rẻ nhất để bán cho cậu”.   

 

Tần Cao Văn cảm thấy vô cùng ấm áp.  

 

“Cảm ơn ông!”  

 

Người kia vội vàng nói: “Cậu đừng nói như vậy. Nếu nói cảm ơn thì người đó là tôi mới phải.  Cậu giúp tôi giải quyết rất nhiều phiền phức rồi”.   

 

Tần Cao Văn lấy ra tấm thẻ ngân hàng đưa cho ông ta.   



“Trong này không nhiều không ít, vừa tròn hai trăm nghìn tệ. Ông cầm lấy đi”.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK