Tần Cao Văn đi tới trước mặt và bóp cổ hắn: “Hôm nay dạy anh chút vậy thôi, sau này còn để tôi phát hiện các người làm việc tương tự thì tôi không chỉ nương tay đâm xuyên qua đùi anh đâu”.
“Mày đợi đấy, tao về báo với người nhà họ Mã để họ đập chết mày”.
Tần Cao Văn thản nhiên nói: “Không thành vấn đề".
Đợi đám người kia rời đi hết thì cô gái đi tới trước mặt Tần Cao Văn nói với vẻ lo lắng: “Người anh em, vừa rồi cảm ơn anh ra tay giúp đỡ”.
Sau đó cô gái lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho Tần Cao Văn.
“Cô làm gì vậy?”
Tần Cao Văn không hề nhận lấy tấm thẻ mà chỉ thản nhiên hỏi.
Cô gái nói: “Vừa rồi anh giúp tôi, tôi rất cảm kích. Nhưng anh cũng vì thế mà đắc tội với nhà họ Mã. Ở tỉnh Giang Đông này dù là ai đắc tội với nhà họ Mã thì cũng không thể sống nổi, anh mau đi đi”.
Lúc này tâm trạng của cô gái vô cùng phức tạp. Cô vừa cảm kích đối phương nhưng vừa tự trách mình.
Nếu như Tần Cao Văn không ra tay với bọn họ thì có khi còn cứu vãn được chút tình hình. Thế nhưng sự việc thành ra thế này thì mẫu thuẫn giữa cô gái và nhà họ Mã đã tới mức không thể làm gì được nữa.
“Không có gì, tôi ở đây đợi”.
Tần Cao Văn không hề bận tâm: “Người nhà họ Mã xuất hiện một người tôi giết một người, xuất hiện hai người tôi giết hai người”.
Đám đông nhìn Tần Cao Văn như nhìn một tên ngốc.
Vẫn là ông già khi nãy khuyên ngăn anh đứng dậy đi tới và vỗ nhẹ lên vai anh.
“Người anh em, hảo hán không làm chuyện thiệt thân. Cậu làm như vậy có đáng không..”
Tần Cao Văn tỏ vẻ khinh thường: “Sao ông biết tôi không phải là đối thủ của bọn họ?”
Những người khác không nói gì. Thấy thái độ kiên định của Tần Cao Văn thì bọn họ biết là không thể thay đổi được quyết định của anh.
“Hi vọng là cậu biết lượng sức mình”.
…
“Tại nhà họ Mã”.
“Cái tên Vương Khai Dương đó anh định làm thế nào?”
Mã Bản Sơn nhìn anh trai Mã Bản Thiên và hỏi.
“Đương nhiên là giết rồi”.
Là một nhân vật có tiếng, Mã Bản Sơn luôn tự do làm loạn khắp nơi. Không ít người cảm thấy bất mãn nhưng cũng chỉ biết nhẫn nhịn.