Thấy đối phương nói chuyện vòng vo, trong lòng Vương Diệu Hoa thấy khó chịu.
“Đừng có huyên thuyên nữa, tôi muốn nghe tin xấu trước”.
Tên đàn em đó nói: “Tin xấu là Tần Cao Văn không sao”.
Sắc mặt của Vương Diệu Hoa có phần khó coi.
Trong tình huống đó mà Tần Cao Văn không chết, đúng là khiến người ta cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi.
“Thế tin tốt thì sao?”.
Tên đàn em nói: “Tin tốt là từ nay về sau chúng ta không phải lo về Mãnh Hổ Môn nữa”.
“Nghĩa là sao?”.
Tên đàn em đó trả lời: “Bởi vì Mãnh Hổ Môn đã bị Tần Cao Văn tiêu diệt rồi”.
Oanh!
Đầu óc của anh ta như nổ tung, cơ thể đứng không vững, suýt chút thì ngã ra đất.
Tên đó chỉ có một mình mà tiêu diệt được Mãnh Hổ Môn.
Sao có thể?
“Cậu… cậu vừa nói cái gì?”.
Việc này đối với anh ta quả thực là một chuyện quá tốt.
Tên đàn em đó nói: “Đương nhiên là thật rồi, thật 100% luôn, bây giờ tin này đã loan ra khắp tỉnh Giang Bắc rồi.
Cơ thể Vương Diệu Hoa bắt đầu run lên, anh ta từ từ ngồi xuống ghế.
Trong đầu không ngừng nghĩ đến tin tức mà tên đàn em vừa nói.
Bất luận thế nào anh ta cũng không thể ngờ, Tần Cao Văn lại đáng sợ như vậy.
Xem ra bản thân đã đánh giá thấp anh.
Sắc mặt Ngô Tuấn Kiệt cũng khó coi không kém.
Trong lòng hắn thấy hối hận vô cùng, ai ngờ sức mạnh của đối phương lại đạt đến mức độ đó, biết trước thì hắn tuyệt đối sẽ không làm khó đối phương.
Bây giờ hắn và Tần Cao Văn đã gây thù chuốc oán, hơn nữa mâu thuẫn giữa hai người có thể nói là không thể hòa giải.