Nắm đấm của hai người đập vào nhau, cơ thể của môn chủ Mãnh Hổ Môn bắn ra xa trong tích tắc.
Phụt!
Miệng hắn phun ra máu tươi, cơ thể của môn chủ Mãnh Hổ Môn gục trên nền đất.
Tất cả đều yên nặng.
Đánh gục chỉ trong tích tắc.
Thế mà Tần Cao Văn lại có thể đánh gục môn chủ Mãnh Hổ Môn chỉ trong tích tắc.
Tất cả mọi người đều cảm thấy sốc.
Đây là nhân vật xưng bá ở tỉnh Giang Bắc đó.
Nhưng chỉ một chiêu, Tần Cao Văn đã hoàn toàn tiêu diệt hắn.
Sức mạnh như vậy thật sự đáng sợ.
Chắp hai tay sau lưng, Tần Cao Văn chậm rãi bước về phía môn chủ Mãnh Hổ Môn.
Đáng sợ.
Một cảm giác đáng sợ đến tận xương tủy bao trùm lấy hắn, lúc này hắn mới ý thức được sự chênh lệch sức mạnh giữa hắn và Tần Cao Văn.
Thủ đoạn của đối phương thật đáng sợ.
Sau vài phút, Tần Cao Văn đến trước mặt hắn, ngồi xuống nói: “Anh có muốn trăn trối gì nữa không?”.
“Mày… mày định giết tao?”.
Môn chủ Mãnh Hổ Môn nói với Tần Cao Văn.
“Anh trói vợ con tôi, giờ tôi giết anh chẳng phải là điều dễ hiểu sao?”.
“Đừng giết tôi!”.
Môn chủ Mãnh Hổ Môn lắp ba lắp bắp nói với Tần Cao Văn.
“Giờ anh tha cho tôi đi được không, chỉ cần anh có thể tha cho tôi một mạng, anh cần gì tôi cũng đáp ứng”.
Tần Cao Văn cảm thấy rất nực cười.
Giờ mới biết hối hận.
Chẳng phải là hơi muộn rồi sao?
Anh đưa tay phải ra bóp lấy cổ đối phương, ánh mắt lạnh lùng, nói: “Tôi nói cho anh biết, trước nay chưa có ai ra điều kiện với tôi cả”.
Phạm phải sai lầm ngu xuẩn như thế, còn muốn anh tha cho hắn.
Sao lại mặt dày như thế chứ?
Đưa tay phải ra, Tần Cao Văn bóp lấy cổ hắn.
Môn chủ Mãnh Hổ Môn dùng hết sức để giãy giụa, nhưng sau mấy phút, hắn đã bất động.
Cổ đã bị Tần Cao Văn bẻ gãy.
…
Trong phòng ánh sáng lay lắt.