Sau hai phút, Tiểu Điệp đi từ ngoài vào, giờ đây cô ấy đã thay đổi rất nhiều so với trước đây.
Tiểu Điệp bây giờ đã mất đi làn da trắng như tuyết, thay vào đó là một màu nâu bánh mật, như được nhuốm mực vậy, ánh mắt cũng không còn sáng trong.
Cô ấy hiện tại vô cùng mạnh mẽ.
“Chủ nhân tôn kính, ngài tìm tôi có việc gì?”.
Tiểu Điệp cúi người chào ông lão.
“Tiểu Điệp, sắp tới tôi có việc muốn giao cho cô làm, cô có đồng ý giúp tôi không?”.
Tiểu Điệp vội vàng trả lời: “Giúp đỡ chủ nhân là niềm vinh hạnh của tôi”.
“Tốt, chuyện là thế này…”.
Ông lão nói kế hoạch sắp tới cho Tiểu Điệp, cô ấy nghe xong thì liên tục gật đầu.
“Tôi hiểu rồi, thưa chủ nhân”.
“Đi ra đi!”.
Tiểu Điệp tiếp tục nói: “Chủ nhân yên tâm, ba ngày nữa tôi nhất định sẽ lấy đầu Tần Cao Văn xuống cho chủ nhân”.
“Tôi tin là cô có bản lĩnh đó”.
Ông già nói với Tiểu Điệp.
…
“Tình hình thế nào rồi môn chủ?”.
Thấy Vương Diệu Hoa đi từ ngoài cửa vào, Ngô Tuấn Kiệt vội vàng chạy ra, hỏi một cách vô cùng lo lắng.
Hắn lúc này rất sợ Tần Cao Văn sẽ thực sự nghe ý kiến của Vương Diệu Hoa, qua lại với tổ chức Long Đằng, đến lúc đó hắn nhất định sẽ trở thành vật hi sinh.
“Đừng nhắc nữa”.
Vương Diệu Hoa phiền muộn nói: “Hôm nay tôi đi tìm Tần Cao Văn, người ta không nể tình, còn giáng cho tôi mấy cái tát nữa”.
Nghe thấy thế, Ngô Tuấn Kiệt như đặt được một tảng đá trong lòng xuống.
Việc này chứng tỏ một điều, Tần Cao Văn không hề có dấu hiệu hợp tác với Vương Diệu Hoa, mối quan hệ giữa họ bây giờ vẫn như nước với lửa.
Đối với Ngô Tuấn Kiệt là một điều tốt.
Nếu như vậy, hắn vẫn sẽ là cánh tay phải của Vương Diệu Hoa, cho dù đối phương có định trừ khử hắn, thì cũng sẽ phải cân nhắc.
Người thê thảm nhất trên đời, chính là người không có giá trị lợi dụng.
“Vậy theo môn chủ thì tiếp theo chúng ta nên làm gì?”.
Ngô Tuấn Kiệt hỏi Vương Diệu Hoa.
Vương Diệu Hoa rất đau đầu.
Anh ta không biết.