_ Thẩm tổng, cô ta là ai? Sao cứ ôm ôm ấp ấp với anh vậy? Còn em...
_ Ai vậy anh?
Giọng nói ngọt ngào của Ngọc Chiêu Vân, nhất thời khiến Thẩm Hạo Quân cảm thấy cô thật sự trở thành vợ của anh. Lí trí hay con tim gì đó, anh lại cảm thấy bản thân mình thật vô dụng.
Chỉ muốn xem Ngọc Chiêu Vân là công cụ để che đi ý nghĩ của ông bà Thẩm muốn anh lấy vợ. Nhưng chưa gì, Ngọc Chiêu Vân đã muốn xâm chiếm tâm trí và suy nghĩ của anh.
Thẩm Hạo Quân đưa tay xoa đầu cô, ánh mắt và hành động dịu dàng đến lạ, khiến cho tất cả những người trong đại sảnh phải một phen kinh hãi.
Anh từ từ đáp lời cô, ánh mắt một chút cũng không muốn nhìn đến Nhật Mai, khiến cô ta thật sự muốn nổi điên lên.
_ Là con nuôi của chú anh, tên Thẩm Nhật Mai. Đừng quan tâm nữa, chúng ta mau đi thôi!
_ Anh, đợi em chút!
Ngọc Chiêu Vân kéo tay Thẩm Hạo Quân lại, sau đó quay sang nhìn Thẩm Nhật Mai, nhẹ nhàng nói:
_ Xin chào, tôi là Ngọc Chiêu Vân, là giám đốc quản trị khách sạn Đông Chiêu.
_ Tôi không quen cô. Thẩm tổng, sắp vào làm rồi, anh định đi đâu sao?
_ Vân Nhi, mau đi thôi em, kẻo đến muộn sẽ đợi rất lâu.
Ngọc Chiêu Vân nhìn vẻ mặt đen kịt của Thẩm Nhật Mai, cô cảm thấy cô em gái nuôi này là có tình ý với ông xã tương lai - Thẩm Hạo Quân.
Hai người đã đi xa, Tạo Hòa mới từ từ đi đến, lên tiếng trêu chọc, cũng không xem thử người trước mặt này đã kiềm chế bao lâu.
_ Nhật Mai, cô không xem thử người phụ nữ đó là ai? Lại cả gan làm cô ấy mất mặt, cô chán sống rồi sao?
_ Tôi cần anh quan tâm sao? Ngọc Chiêu Vân gì đó, vừa nhìn đã thấy không tốt đẹp gì rồi! Gương mặt hồ ly đó, thật khiến người khác phải ghét mà!
Tạo Hoà giả vờ như không nghe thấy gì, ánh mắt cũng né tránh ánh mắt của Thẩm Nhật Mai. Cô ta cảm thấy Tạo Hòa khác lạ, liền lớn tiếng quát:
_ Anh thấy tôi nói không đúng sao? Né tránh là có ý gì? Không muốn nhìn mặt tôi đến vậy sao?
_ Thẩm, Nhật, Mai.
Giọng nói lạnh lùng đến tức giận của Thẩm Hạo Quân vang lên phía sau Thẩm Nhật Mai. Cô ta giật thót tim, từ từ quay người đối diện với cơn thịnh nộ của anh.
Gương mặt xinh đẹp của cô ta, bây giờ chẳng khác nào quỷ dọa xoa, đến cười còn xấu hơn cả khóc. Lời nói phát ra càng khiến Thẩm Hạo Quân tức giận hơn.
_ Thẩm... Thẩm tổng, anh sao lại quay về rồi? Chẳng phải...
_ Nếu tôi không quay lại, làm sao biết được cô vừa nói gì về vợ của tôi? Cô thật sự không còn muốn công việc này nữa sao?
_ Vợ? Ngọc Chiêu Vân là vợ anh? Thẩm tổng, anh đang đùa em sao? Sao cô ta có thể là vợ anh chứ?
Thẩm Hạo Quân không thèm quan tâm đến, đưa mắt nhìn Tạo Hòa, kiềm chế cơn tức giận, dặn dò anh ta:
_ Buổi chiều cậu tự điều khiển cuộc họp, ngày mai cuối tuần cậu không cần đến làm. Tôi còn có việc phải làm, không quan trọng thì đừng gọi cho tôi.
_ Vâng, tôi hiểu rồi Thẩm tổng. Vậy cô ta...
_ Đợi sau khi tôi đăng ký kết hôn về, sẽ trực tiếp nói với chú. Chuyện này không phải chuyện nhỏ, chú ghét nhất là người nhà với nhau mà lại đi nói xấu nhau.
Thẩm Hạo Quân liếc nhìn Thẩm Nhật Mai, không cần biết cô ta đã sợ hãi như thế nào, anh cũng không nhân từ mà nói thẳng ra. Cũng không muốn chừa cho cô ta con đường sống nào!
Thẩm Nhật Mai không muốn bản thân mình luôn bị kẻ khác ức hiếp, nên luôn muốn kéo tay Thẩm Hạo Quân về phía mình. Chỉ có như vậy, cho dù chú của anh có la mắng thế nào, ông ta cũng không thể đụng được đến cô ta.
Thẩm Nhật Mai đưa tay kéo Thẩm Hạo Quân lại, hai hàng nước mắt chảy dài trên má cô ta, nhẹ giọng cầu xin anh:
_ Hạo Quân, anh đừng nói với ba em mà! Anh nể tình em là em gái của anh, anh tha cho em lần này đi! Sau này sẽ không nói xấu chị dâu nữa!
_ Bây giờ biết sai? Muộn rồi!
Thẩm Hạo Quân hất tay Thẩm Nhật Mai ra, nhẫn tâm rời đi mà không quay đầu lại. Đối với đứa em gái nuôi này, anh một chút cũng không muốn quan tâm đến! Chỉ vì Thẩm Nhật Mai đã từng chạm đến giới hạn của anh.
Từ lúc mười một tuổi, Thẩm Nhật Mai đã được chú anh đưa về, công khai nhận cô ta làm con gái nuôi, khi đó anh vừa tròn mười lăm tuổi. Ban đầu anh cũng không có hiềm khích gì với cô ta, cũng xem cô ta là em gái mà đối đãi.
Nhưng không ngờ, khi cô ta bước chân vào ngưỡng cửa của đại học. Tin đồn yêu đương của Thẩm Nhật Mai và Thẩm Hạo Quân vang khắp cả trường.
Vì dù sao ai cũng biết, họ không cùng huyết thống với nhau. Nên chuyện yêu đương cũng là sớm muộn. Nhưng nhiều người lại cho rằng, đã là anh em cùng họ, thì không được yêu đương một cách bất chấp như vậy!
Đến khi tin đồn ngày một đi xa hơn, Thẩm Hạo Quân không chịu được nên đã thương lượng với Thẩm Nhật Mai. Nhưng nhận lại là gương mặt thảo mai và giọng nói uất ức của cô ta.
_ Nhật Mai, chuyện yêu đương trên diễn đàn, chúng ta đính chính lại đi!
_ Anh Hạo Quân không thích chúng ta như vậy sao? Lúc trước kia em đã từng đăng bài đính chính, nhưng rồi họ cũng chẳng thèm quan tâm đến!
_ Vậy tôi và cô cùng nhau đính chính, tôi không tin họ sẽ không làm ngơ.
Nhưng rồi đến khi anh học xong năm tư đại học, chuyện này cũng chưa được lắng xuống. Anh chuẩn bị cho buổi khai giảng và tiễn đưa những sinh viên cuối năm đến với xã hội đầy chông gai kia! Nơi mà họ phải tự lực cánh sinh, không phụ thuộc vào nhà trường nữa!
Tất cả sinh viên đều có thể đọc bài thuyết trình của bản thân, trước khi rời xa mái trường đã theo học suốt bốn năm.
Đầu tiên, chính là người có học lực xuất sắc nhất và có danh tiếng lớn mạnh nhất - Thẩm Hạo Quân. Anh lạnh lùng đến đáng sợ, kể từ khi tin đồn yêu đương được tung ra.
Anh trở nên xa cách, ít bạn bè hơn và ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Đến cả Thẩm Nhật Mai cũng không có cơ hội gặp anh, dù chỉ một lần.
_ Tôi không soạn bài thuyết trình, tôi cũng không muốn đứng đây để mất thời gian. Nhưng vì một chuyện, mà tôi phải đứng ngay tại chỗ này, mới có thể nói ra hết được!
Thẩm Hạo Quân hít thở sâu, sau đó nhìn về hướng Thẩm Nhật Mai. Cô ta cứ tưởng anh đã thay đổi ý định, nhưng câu nói tiếp theo khiến cho cô phải kinh ngạc đến mở to mắt.
_ Tôi - Thẩm Hạo Quân, chưa từng có mối quan hệ yêu đương nào với Thẩm Nhật Mai. Chúng tôi đơn thuần là anh em chung một họ. Cho dù có là anh em nuôi, tôi cũng chưa từng có ý định sẽ biến giả thành thật, yêu đương cùng em gái. Chuyện này tôi đã phân giải rõ ràng ngay tại nơi này! Tôi cũng không muốn có bất cứ tin đồn nào, về chuyện này thêm một lần nào nữa!
...
Chuyện đã qua nhiều năm như vậy, nhưng Thẩm Hạo Quân không hề để tâm đến, cũng chỉ xem như một giấc mơ mà cho nó trôi qua.
Nhưng anh luôn giữ khoảng cách nhất định với Thẩm Nhật Mai. Người ngoài không biết, còn tưởng họ chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới, hoàn toàn không tin họ là anh em.
Thẩm Nhật Mai thì khác, cô ta luôn muốn gần gũi với Thẩm Hạo Quân, chỉ muốn bồi đắp tình cảm. Nhưng luôn bị anh phũ phàng đến không thương tiếc.
Vì chuyện tin đồn yêu đương trong trường, cô ta đã bị chú của anh giáo huấn một trận. Nhiều lần như vậy, nhưng cô ta lại không hề sợ, và chỉ xem nó là chuyện bình thường.