• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Chân tự mình đến Ngọc gia, chẳng cho ai theo bà cả. Thẩm Hạo Quân và Thẩm Tịch Y cũng muốn đi cùng, nhưng nhìn mẹ mình kiên quyết như vậy, chỉ đành ở nhà!

Ngọc Chiêu Vân lại nhàn nhã ngồi ăn trái cây, xem camera nhà mình. Còn hai anh em nhà họ Thẩm, lại đi đi lại lại, lo lắng đến mặt nhăn mày nhó.

_ Chị sui, sao chị lại đến đây? Có chuyện gì quan trọng sao?

_ Chị sui, tôi có chuyện muốn hỏi chị đây! Chị rảnh chứ?

_ Tôi rảnh, mời chị ngồi!

Cuộc đối thoại quá lớn, Thẩm Hạo Quân và Thẩm Tịch Y quay lại nhìn Ngọc Chiêu Vân, sau đó chạy nhanh đến ngồi cạnh cô, hóng chuyện.

Lâm Chân không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề, vừa lo lắng vừa hy vọng, cất giọng hỏi:

_ Năm đó tôi mang song thai, đẻ ra chỉ giữ được một bé, bé còn lại thì do bác sĩ đưa đi! Không biết, đứa bé đó thật sự đã chết hay vẫn cứu được?

_ Chuyện này chị nghe từ ai nói sao? Khi tôi đỡ đẻ cho chị xong, đứa bé đó là do tôi đem đi. Với lại, không còn thở nữa, nếu cứu được, tôi đã đưa đến cho chị rồi còn gì?

_ Nhưng... chắc do tôi bị đào lại quá khứ, nên cứ tưởng con bé vẫn còn sống. Chuyện này, tôi cảm ơn chị, lần sau tôi lại ghé qua.

_ Được, chị về cẩn thận.

Lâm Chân buồn bã rời đi, nhưng cũng rất nhanh đã khôi phục lại trạng thái, hoàn toàn lấp đi quá khứ u tối này!

Thẩm Hạo Quân và Thẩm Tịch Y cũng đã quá quen với việc, chỉ có hai anh em trong Thẩm gia này! Dù sao thì, có thêm hay không thêm, cũng chẳng còn quan trọng nữa!

Ngọc Chiêu Vân tắt điện thoại, quay sang an ủi hai người họ:

_ Hai người đừng buồn, chỉ cần chúng ta nhớ đến, thì cho dù họ ở đâu, cũng mãn nguyện mà!

_ Phải, Vân Nhi nói đúng. Nếu là sinh đôi, vậy em ấy cũng giống em còn gì?

Thẩm Tịch Y mỉm cười, nỗi buồn này cũng chẳng là gì đối với họ. Dù sao thì cũng đã hai mươi bốn năm, nếu còn sống, ai đó cũng đã đến Thẩm gia báo cáo. Không chừng còn lấy tiền báo đáp nữa!

...

Trên vách núi đá, Tạo Hoà ngang nhiên quăng xuống một hình nộm, ánh mắt lại nhìn vào khoảng không đầy nước bên dưới.

Rất nhanh, hình nộm kia đã bị đám cá mập xé tan tành. Bên dưới là biển chết, nơi này cũng chẳng ai dám lui tới.

Bởi vì, bên dưới là vực thẳm, lại đầy cá mập đói. Phía sau là rừng, thú hoang nhiều vô số kể. Không rành đường nơi này, thì chỉ có mạng đi, không có mạng về!

Tạo Hoà lạnh lùng nhìn thành quả vừa rồi của mình, sau đó quay lại nhìn Thẩm Trạng Nguyên, nhếch mép cười một cái.

Gương mặt đắc ý vừa rồi của ông ta, đã hoàn toàn biến mất sau khi thấy đám cá mập bên dưới. Ông ta đột nhiên cười lớn, lời nói giễu cợt của ông ta, càng khiến Tạo Hòa phải khinh thường ra mặt.

_ Thẩm Hạo Quân cũng dễ lừa thật đó! Tao chỉ mới nói vài câu, lại khiến nó trở nên mất kiểm soát như vậy! Không chừng, bây giờ đã đến tìm Thẩm Nhật Mai nhận lại người thân rồi!

_ Hừ, Thẩm Trạng Nguyên, tôi thấy người dễ bị lừa là ông đó! Nếu nói Thẩm Nhật Mai là chị em sinh đôi với đại tiểu thư, vậy họ cách nhau sáu tuổi, cũng có thể trở thành song thai sao?

_ Sao mày biết?

_ Chỉ là nhất thời Thẩm tổng không nhận ra, nhưng bên cạnh anh ấy còn có người phụ nữ thông minh như phu nhân. Vậy ông nói xem, là sớm hay muộn, họ sẽ nhận ra chuyện này?

Thẩm Trạng Nguyên quên mất rằng, bên cạnh Thẩm Hạo Quân còn có Ngọc Chiêu Vân. Một người bình tĩnh như cô, sao có thể không nhận ra?

Tạo Hoà không phí thời gian với Thẩm Trạng Nguyên, ngoắc tay một cái, hai tên vệ sĩ đã dẫn ông ta đến bên vực thẳm. Ông ta sợ hãi không dám nhìn xuống, hai tay nắm chặt lại, chuẩn bị chịu hình phạt man rợn này!

_ Yên tâm, ông sẽ được chết một cách đau đớn nhất, đau hơn cả những gì mà người bên cạnh ông phải chịu. Đền mạng cho bảy vị thiếu nữ đã bị ông đem đến cho Phạm Chính. Ra tay đi!

...

Thẩm Tịch Y ra ngoài đi dạo, cũng chẳng biết đi bao lâu, hai chân đã bắt đầu mỏi dần. Nhìn con đường phía trước, người qua kẻ lại, cũng chẳng thể nhìn vẻ mặt bên ngoài mà đoán được họ đang vui hay đang buồn.

Lòng người cũng thật khó đoán, chỉ vài câu nói lại khiến Thẩm gia tin tưởng, nháo nhào vì nó. Là vì họ nắm được điểm yếu, hay họ quá giỏi thao túng tâm lý?

Tất cả đều có thể, chỉ là không thể biết được, họ sẽ nói gì tiếp theo. Cũng không thể khiến họ làm theo ý mình!

Thẩm Tịch Y ghé vào cửa hàng bánh ngọt. Nơi này mỗi ngày đều có một loại bánh mới, bán lại vô cùng chạy.

Bốn năm trước, khi chuẩn bị đi du học, cô ấy đã cùng Ngọc Chiêu Vân đến đây ăn. Vị của nó không quá ngọt, vừa miệng, trang trí cũng vô cùng bắt mắt.

Nơi này dành riêng cho các tín đồ thích đồ ngọt, nhưng lại sợ béo. Cửa hàng bánh ngọt này, từng được đưa ra thế giới, với cuộc thi bánh ngọt toàn quốc.

May mắn lại đoạt giải nhì, nhà tổ chức còn đích thân đến đây tham quan và đánh giá. Vậy mà họ lại đánh giá năm sao, còn làm bằng khen treo trước cửa.

...

Thẩm Tịch Y đi vào trong, nhìn nhân viên gật đầu một cái, sau đó tự mình đi chọn loại bánh. Đôi chân dài bước nhanh đến tủ bánh vị Matcha. Tổng cộng có hơn hai mươi loại khác nhau.

Thẩm Tịch Y nhìn sơ qua một cái, sau đó nhìn nhân viên, nhẹ nhàng nói:

_ Chị lấy cho em mười loại ngẫu nhiên nha!

_ Dạ, chị ra bàn chờ giúp em.

Thẩm Tịch Y gật đầu, thả nhẹ bước chân ra bàn. Nhìn lại sự khác lạ và cách bày trí của hiện tại và bốn năm trước. Đúng là cái gì cũng thay đổi, chỉ là nhiều hay ít mà thôi!

_ Dạ, chúc quý khách ăn ngon miệng.

_ Cảm ơn!

Nhìn dĩa bánh với đủ hình thù khác nhau, khiến Thẩm Tịch Y lại nóng lòng muốn thưởng thức ngay!

Ăn thử một miếng, vừa đưa vào miệng đã tan ra, lớp kem không quá ngọt, ăn không bị ngấy. Cảm giác này, giống với bốn năm trước, hoàn toàn không thay đổi.

Bốp.

Tiếng ly bể vang vọng, khiến bầu không khí của Thẩm Tịch Y trở nên khó chịu. Chưa ăn được bao nhiêu, lại bị phá hỏng không khí tốt này!

Nhưng bù lại, trước mặt cô là cặp đôi đang cãi vã, vừa ăn vừa hóng chuyện, vẫn còn cảm giác thưởng thức.

_ Em đang làm gì vậy hả? Lại cứng đầu, muốn làm loạn sao?

_ Em cứng đầu? Em làm loạn? Vậy anh nhắn tin với gái, là ai làm loạn đây hả?

_ Đấy là bạn thân của anh, có phải người ngoài đâu?

_ Bạn thân? Không phải người ngoài? Bạn thân mà tối khuya cô ta gọi, anh liền chạy đến bên cô ta. Cô ta say xỉn cũng gọi anh đến đưa cô ta về! Cô ta thất tình, anh cũng đến an ủi. Cô ta nói một tiếng anh liền nghe, còn tôi, tôi nói câu nào anh cũng quát lại câu đó! Có giỏi thì anh yêu cô ta luôn đi, yêu tôi làm gì?

Người đàn ông nghe xong, liền không kiềm chế được, muốn vung tay đánh người phụ nữ. Nhưng tay vừa đưa lên, anh ta liền bị ngã sõng soài dưới sàn, đau đớn quát:

_ Là con nào đá tao!

_ Là con này!

Thẩm Tịch Y khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn anh ta. Cô gái bên cạnh khóc nức nở, đứng núp sau lưng Thẩm Tịch Y.

Anh ta đứng lên, chỉ tay vào mặt cô gái, lớn giọng nói:

_ Có giỏi thì chia tay đi, để tao coi, bao nhiêu ngày mày lại đến cầu xin tao quay lại.

_ Sẽ không có chuyện đó! Chuyện kết hôn, tôi sẽ nói với ba mẹ, anh cũng đừng mong lấy đi một cất nào!

_ Mày dám! Nhà của tao, thì mày dọn đi! Đừng có ỷ ba mày có tiền thì muốn làm gì thì làm!

Thẩm Tịch Y không chịu được cái vẻ mặt hóng hách của tên này, thẳng chân đá vào của quý của anh ta, khiến anh ta đau đớn kêu lên:

_ A...mày, mày dám...

_ Chẳng phải anh nói, có tiền thì muốn làm gì thì làm sao? Vậy tôi có tiền, muốn đưa anh vào viện nằm miễn phí đó! Được không?

_ Mày, đợi đó cho tao!

Anh ta khó khăn đi ra khỏi cửa hàng, cô gái phía sau cũng đã bình tĩnh lại, nhìn Thẩm Tịch Y, cảm kích:

_ Cảm ơn cô rất nhiều!

_ Không có gì, mau về đi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK