_ Xa vậy sao?
_ Cái này phải hỏi người lái xe rồi! Tốc độ kinh hãi đó, ngoài người phụ nữ nổi danh vào ba năm trước, thì không còn ai có thể lập nên kỷ lục này!
Thẩm Hạo Quân vừa chạy vừa hỏi, ánh mắt đã trở nên lạnh lùng và đầy sát khí:
_ Là ai vậy?
_ Là người mà tôi hay nói với cậu đấy! Ba năm trước đã làm mưa làm gió trên các trường đua trong nước và quốc tế. Nếu tôi đoán không nhầm, bây giờ cô gái đó đã hai mươi tư tuổi rồi!
_ Hai mươi tư? Cả YY và Vân Nhi đều hai mươi tư tuổi! Nhưng YY lại là người họ võ, không hề có hứng thú với trường đua xe.
Thời Đình im lặng một lúc, rồi lên tiếng khẳng định:
_ Vậy chắc chắn là vợ cậu rồi! Nếu không thì không thể chạy hai cây số với vận tốc chưa đến ba phút như vậy!
_ Mình đến rồi, cúp đây!
Két.
Chiếc siêu xe Ferrari dừng lại chỗ cả bốn người kia! Thẩm Tịch Y vừa nhìn đã nhận ra là ai, vội núp sau Ngọc Chiêu Vân.
Cô thì quan sát người đến là ai, lại có thể biết chỗ này! Ánh mắt bất ngờ của cô, không thể giấu đi được! Vừa nãy còn nhận được tin xấu này từ anh, vậy mà lại bỏ anh lại chỗ công trình, trực tiếp dẫn người ra đây giải quyết.
Thẩm Tịch Y hướng mắt về phía Thẩm Hạo Quân, nhíu mày một cái rồi ra ám hiệu, bảo anh đừng tức giận.
Anh cũng hiểu được, nên thở phào một cái, nắm nhẹ lấy tay Ngọc Chiêu Vân, nhẹ nhàng hỏi:
_ Không sao chứ? Doạ em sợ rồi sao?
_ Cần anh quan tâm chắc?
Ngọc Chiêu Vân rút tay lại, một chút cũng không muốn anh chạm vào! Thẩm Hạo Quân tạm gác lại chuyện này, chờ về rồi giải thích với cô sau.
Anh đưa mắt nhìn hai tên đang vật vã nằm dưới đất, nhướn mày lạnh lùng, hỏi hắn:
_ Là ai... thuê hai người đến đây bắt vợ tôi?
_ Thẩm thiếu, chuyện này không liên quan đến tôi! Tôi không biết gì hết!
_ Không biết? Vậy được, tôi bây giờ liền gọi cho cảnh sát. Đợi các người khai ra kẻ chủ mưu, tôi liền vươn tay "che chở", khiến hai người bốc lịch trong tù.
_ Thẩm thiếu, anh...anh đừng làm vậy! Tôi nói, tôi nói. Thật ra... chính Phạm Thị đã thuê chúng tôi. Số tiền cô ta trả, có thể mua một căn nhà cấp bốn ở thành phố. Cô ta còn tặng bọn tôi một chiếc siêu xe, chính là chiếc bọn tôi đang chạy.
Ngọc Chiêu Vân và Thẩm Tịch Y đều kinh ngạc, không ngờ Phạm Thị lại chi số tiền lớn như vậy, chỉ muốn bắt Ngọc Chiêu Vân. Đúng là đồng tiền, nó có thể giải quyết tất cả mọi chuyện.
Thẩm Hạo Quân đốt một điếu thuốc, phì phào khói ra ngoài, khiến tâm tư của anh càng khó đoán. Anh lạnh lùng vứt ra một câu, khiến hai tên kia phải gật đầu đồng ý, mà không có đường phản bác lại.
_ Tôi cho các người một số tiền, bắt cô ta cho tôi. Nếu thành công, tôi sẽ tha cho các người, những thứ Phạm Thị cho, cũng sẽ thuộc về các người.
_ Thẩm thiếu, chuyện này chúng tôi sẽ hoàn thành sớm cho anh.
...
Thẩm Hạo Quân đưa Ngọc Chiêu Vân về Đông Chiêu. Trên đường về, chẳng ai nói với ai câu nào, cô cũng không muốn quan tâm đến, người ngồi cạnh muốn làm gì thì làm!
Thẩm Hạo Quân rẽ xe vào gara Đông Chiêu, sau đó tháo dây an toàn. Xuống xe, muốn vòng qua mở cửa cho cô, nhưng người nào đó đã tự lực cánh sinh, quen lối sống độc lập.
Anh theo sau cô, đi vào thang máy, ga lăng ấn tầng cô muốn lên. Ngọc Chiêu Vân chỉ bận tâm vào chiếc điện thoại, mặc kệ sự đời sống vô thường thế nào!
Thẩm Hạo Quân chán cái cảnh im lặng này, xoay người một cái liền ép cô vào sát thang máy. Ánh mắt không đứng đắn nhìn vào vòng một của cô, sau đó lên tiếng giải thích:
_ Vân Nhi, hôm đó là anh có việc, nên mới đến Singapore. Không phải anh bỏ mặc em một mình đâu! Sau hôm đó, anh vẫn còn lưu luyến...
_ Tạo Hoà nói, anh đến Singapore là vì một người phụ nữ! Chuyện này, đã khiến anh vi phạm hợp đồng rồi!
_ Em...em chỉ quan tâm hợp đồng?
_ Chứ không thì sao? Chẳng lẽ anh nghĩ tôi ghen sao? Nằm mơ đi!
Thẩm Hạo Quân đen mặt, hai tay nắm chặt thành quyền, muốn một đấm đem cô vào bệnh viện mà! Người phụ nữ này, rốt cuộc là vô tâm đến mức nào, lại chỉ xem trọng hợp đồng hơn cả anh chứ?
Thẩm Hạo Quân liếc nhìn cô, nhỏ giọng cảnh cáo:
_ Vân Nhi, bây giờ chúng ta là vợ chồng hợp pháp, cho dù em có quan tâm hợp đồng hay không, cũng không còn quan trọng nữa! Em còn nói chuyện hợp đồng trước mặt anh, thì đừng trách tại sao diễn cảnh tối hôm đó lại xuất hiện ngay trong văn phòng của em.
Ngọc Chiêu Vân nhếch mép cười, đưa tay đẩy anh ra xa, một chút cũng không sợ khí thế bức người của anh, thẳng thừng đáp lại:
_ Vậy Thẩm thiếu nói xem, chúng ta kết hôn là vì mục đích gì? Tôi đã làm tròn bổn phận của một người vợ. Cũng nhớ đến mục đích kết hôn với anh là gì! Thẩm thiếu nhà anh, cũng nên hiểu rõ chuyện này chứ nhỉ?
_ Ngọc Chiêu Vân, em dám chọc giận tôi?
_ Tôi là người phụ nữ độc lập, có định kiến riêng của mình. Và anh cũng thế! Nên là, tôi không sống vì người khác, cũng không sống dựa vào cảm xúc của người khác! Anh, cũng chỉ là người làm bia đỡ cho tôi. Và tôi cũng vậy!
...
Thẩm Hạo Quân nắm chặt tay lại, thẳng tay đấm vào thang máy, tạo nên tiếng động lớn, khiến Ngọc Chiêu Vân nhắm mắt sợ hãi.
Anh tức giận, ánh mắt đỏ ngầu, lạnh lùng lên tiếng:
_ Vân Nhi, em nhớ những lời hôm nay đã nói. Sau này chúng ta, không quan trọng thì đừng gặp nhau.
_ Được, Thẩm thiếu, anh mau về đi!
Ngọc Chiêu Vân đi đến bấm ngừng thang máy, đợi nó mở cửa rồi đưa tay ra mời anh. Thẩm Hạo Quân không ngần ngại mà đi mất, một chút cũng không muốn ở cùng người phụ nữ vô tình này!
Anh vừa đi, thang máy tiếp tục di chuyển lên tầng. Ngọc Chiêu Vân nhìn vào khoảng không vô tận, chẳng hiểu sao lại có một cảm giác mất mát khó tả.
Đau, cảm giác đau này chẳng giống với những lần bị thương, nó hiện lên rất rõ nhưng lại là một vết thương vô hình ở trong lòng.
Cô bất lực ngồi dựa vào thang máy, nước mắt vô thức lại rơi xuống, cô cố gắng lau hết nó đi, nhưng càng lau lại càng rơi nhiều hơn.
...
Thẩm Hạo Quân lái xe thẳng đến quán bar, vẻ mặt tức giận đó, khiến cho những người ở đây đều phải khiếp sợ. Anh gọi cho mình ly rượu nồng độ cao, một hơi cạn sạch nó.
Trên đường đến đây, còn liên lạc cho Thời Đình và Thời Địch, đến uống cho có bạn có bè.
Rất nhanh họ đã có mặt, nhưng có lên tiếng hỏi lí do thế nào, anh cũng không hé miệng nửa câu. Thời Đình chỉ còn cách ngồi bên cạnh uống cùng anh.
_ Có tâm sự gì thì nói, đừng để trong lòng.
_ Hạo Quân, nếu cậu xem bọn tôi là bạn, vậy thì nói cho bọn tôi biết. Nếu không thì, sao có cách giải quyết chứ?
Thẩm Hạo Quân nhìn hai người bạn của mình, sau đó đặt ly rượu xuống bàn, giọng nói tức giận đã không còn, mà thay vào đó là dịu dàng:
_ Tôi yêu Vân Nhi mất rồi!
_ Thế thì sao? Hai người chẳng phải kết hôn là vì yêu nhau sao?
Thời Đình vẫn chưa biết chuyện gì, vẫn ngây ngô đáp lại Thẩm Hạo Quân. Thời Địch thì khác, chuyện cô và anh kết hôn hợp đồng, đã nghe qua từ Thẩm Tịch Y.
Thời Địch hiểu chuyện, uống cạn ly rượu rồi nhìn Thẩm Hạo Quân, hỏi:
_ Vậy cậu tức giận, là vì chuyện gì?
_ Vì... vì Vân Nhi chỉ xem cuộc hôn nhân này là cuộc hôn nhân giả. Hoàn toàn không có tình cảm với tôi!
_ Vậy cậu chưa giải thích chuyện mình bay đến Singapore?
Thẩm Hạo Quân gật đầu, uống hết ly rượu thứ mấy, chính anh cũng không nhớ rõ.