• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bệnh viện quốc tế.

Thẩm Hạo Quân đưa Ngọc Chiêu Vân đến bệnh viện khám tổng quát. Cô lúc trưa chỉ nói bông đùa như vậy, mà anh lại làm thật!

Cô đi đi lại lại để giảm bớt cơn buồn ngủ. Cứ hễ ngồi xuống là lại buồn ngủ không thôi! Thẩm Hạo Quân sợ cô ngủ gục, nên rất hay để mắt đến, đi lấy kết quả cũng không dám để cô ngồi một mình.

Cả hai ngồi chờ lấy kết quả cuối cùng, nhưng Ngọc Chiêu Vân đã ngã vào vai anh ngủ lúc nào không hay! Thẩm Hạo Quân chỉ đành bế cô theo vào phòng.

Bác sĩ vừa thấy cả hai, cứ tưởng Ngọc Chiêu Vân ngất đi, nhưng Thẩm Hạo Quân lại nhẹ nhàng đặt cô xuống giường bệnh, rồi quay lại nói với bác sĩ:

_ Chỉ ngủ thôi!

_ Là vậy sao? Cậu mau ngồi đi!

Thẩm Hạo Quân gật đầu, ngồi vào ghế đối diện, hướng mắt về phía Ngọc Chiêu Vân, sau đó hỏi bác sĩ:

_ Tại sao cả ngày nay, cô ấy đều cứ buồn ngủ? Đêm qua cũng ngủ một mạch đến mười hai giờ trưa nay!

_ Chuyện này chỉ đơn giản là dấu hiệu của việc mang thai thôi! Với lại, ngoài ngủ nhiều ra, cô ấy sẽ còn có thể thay đổi tính cách. Ngủ nhiều hơn ăn, nên là anh chú ý một chút! Còn nữa...

_ Khoan đã, ông nói vợ tôi mang thai rồi?

_ Phải, đã gần ba tuần tuổi rồi! Tôi siêu âm thấy, thai nhi bị lệch sang một bên, nhưng rất nhanh sẽ trở lại bình thường. Đây là do hai người quan hệ quá mức, khi không biết vợ mình mang thai. Chú ý chuyện vợ chồng, qua ba tháng rồi suy xét đến chuyện đó!

Thẩm Hạo Quân không hưng phấn như những ông bố khác, nhưng lại ngồi chăm chú nghe bác sĩ căn dặn. Còn đặt biệt hỏi về dinh dưỡng khẩu phần ăn, sữa tốt nhất cho phụ nữ mang thai.

Anh ngồi trao đổi với bác sĩ rất lâu, đến quá giờ tan làm, bác sĩ cũng rất kiên nhẫn chỉ cho anh. Còn dặn dò đủ điều, cho người đàn ông lần đầu làm ba này!

...

Thẩm Hạo Quân đưa cô về Thẩm Hạo, sau đó gọi điện thông báo cho Lâm Chân. Còn về Ngọc gia, anh chỉ việc đi thẳng qua nhà thông báo luôn.

Vừa vào cửa, đã nhìn thấy Ngọc Trác Đông đưa Thẩm Tịch Y về ra mắt. Anh nhẹ nhàng đi vào, nhìn Ngọc Cảnh Minh và Tào Tuyết Nghi, lễ phép chào hỏi:

_ Ba mẹ, con mới qua.

_ Hạo Quân, mau lại đây ngồi đi! Có chuyện gì sao?

Ngọc Trác Đông và Thẩm Tịch Y nhìn anh chăm chú, chỉ thấy anh nhàn nhã ngồi xuống ghế. Hai người họ nhìn ra được niềm vui trong ánh mắt của anh.

Thẩm Hạo Quân nhìn Tào Tuyết Nghi và Ngọc Cảnh Minh, từ từ lên tiếng, nói ra lí do mình đến đây!

_ Vân Nhi, mang thai rồi!

_ Cái gì? Mang thai rồi?

Cả bốn người đều ngạc nhiên nhìn anh, sau đó lại vui mừng đứng lên đi qua Thẩm Hạo. Anh nhìn theo mà hốt hoảng, vội vàng chạy theo sau, gọi lớn:

_ Mọi người đừng làm ồn, Vân Nhi đang nghỉ ngơi.

...

Tất cả biết tin, đều chạy đến Thẩm Hạo, Lâm Chân cũng vừa hay từ Thẩm gia đến. Nhìn thấy Ngọc Cảnh Minh và Tào Tuyết Nghi, đã vui vẻ nói lớn:

_ Anh chị sui, hai người đến rồi sao?

_ Bọn tôi vừa hay tin, là chạy ngay đến đây! Chúng ta vào nhà thôi!

_ Được, mau vào xem Vân Nhi thế nào rồi!

Thẩm Hạo Quân đã đi vào bên trong, đứng chặn ở chân cầu thang, không vui nhìn mọi người. Lâm Chân khó hiểu đi đến, nhìn anh hỏi:

_ Có chuyện gì sao? Sao lại chặn không cho mọi người lên?

_ Vợ con đang ngủ, mọi người đừng làm phiền. Có gì thì đợi cô ấy ngủ dậy!

_ Vậy con lên đánh thức con bé đi!

_ Không được, giấc ngủ rất quan trọng với phụ nữ mang thai. Còn nữa, bắt đầu từ ngày mai, Đông Chiêu con sẽ tạm thời đưa cho Thời Địch quản lý. Vân Nhi sẽ được con chăm sóc, mọi người muốn đến thăm em ấy, phải đợi buổi chiều con đi làm về!

Mọi người nhìn nhau mà bất lực, vừa mới mang thai hơn hai tuần, lại cứ tưởng là đã mang thai sáu tháng không bằng.

Lâm Chân suy ngẫm, một lúc lâu lại lên tiếng hỏi:

_ Chúng ta muốn đến thăm, tại sao phải đợi đến khi con tan làm?

_ Bởi vì con sẽ đưa cô ấy cùng đến văn phòng. Như vậy con mới tiện chăm sóc hơn. Đồ ăn mỗi cử, con đều sẽ liên lạc cho bác sĩ chuyên gia, bảo họ cho người làm rồi mang đến. Sữa cho phụ nữ mang thai, con cũng đã đặt sẵn rồi, sẽ không để vợ con đói. Mọi người cứ yên tâm!

Ngọc Cảnh Minh nhấp nhẹ ly trà nóng, sau đó chỉ tay về phía Thẩm Hạo Quân, vui vẻ tán thành:

_ Ba đồng ý. Chỉ cần tốt cho Vân Nhi, con cứ làm theo ý mình. Khi trước mẹ Vân Nhi mang thai, bốn tháng cũng không muốn nghỉ ở nhà! Khi đó còn đỡ đẻ cho mẹ con, ba lo chết đi được! Bây giờ, con làm gì thì làm, chỉ cần là mọi chuyện đều nghĩ cho Vân Nhi, ba đều tán thành.

_ Cảm ơn ba.

Tất cả nghe Ngọc Cảnh Minh nói vậy, cũng không ai phản đối! Dù sao thì tiếng nói của người đàn ông, nhằm trường hợp vẫn rất có trọng lượng.

Lâm Chân lại mỉm cười, kéo tay Thẩm Hạo Quân lại ghế ngồi, nhẹ nhàng căn dặn:

_ Vân Nhi mới mang thai lần đầu, tính cách có thể thay đổi. Con chú ý một chút, đừng làm phật lòng con bé. Còn nữa, trước ba tháng, đều có thể bị nghén, con chú ý món ăn của con bé. Kinh nghiệm của mẹ rất nhiều, rất muốn chia sẻ cho con. Nhưng lại nhìn thấy con rất giống ba con, tự mình chăm sóc vợ, thì mẹ lại không biết nên chia sẻ gì cho đúng.

_ Không sao, con nên trải nghiệm và tìm hiểu, như vậy sau này Vân Nhi có mang thai, cũng có nhiều kinh nghiệm hơn.

Lâm Chân gật đầu, có thể nhìn thấy Thẩm Hạo Quân như vậy, bà cảm thấy an lòng. Tự lo cho bản thân, bây giờ lại có thể tự lo cho vợ và con, ra dáng một người đàn ông đích thực rồi!

...

Thẩm Tịch Y đi vào phòng bếp, nhìn người làm như bị thất sủng, cô ấy khó hiểu đi đến tủ lạnh, vừa lấy nước vừa hỏi:

_ Mọi người sao vậy? Vân Nhi mang thai, mọi người phải vui lên chứ!

_ Nhưng chúng tôi đâu được chăm sóc cô ấy!

_ Ra là chuyện này! Mặc kệ anh hai tôi, anh ấy chăm vợ thì anh ấy mệt, mọi người đừng lo.

Thẩm Tịch Y quay người đi, phía sau người làm vẫn còn bàn tán:

_ Nhưng như vậy, thì khi làm lễ cưới thì sao ta?

Thẩm Tịch Y như nhớ ra chuyện này vẫn chưa ai nói đến, vội chạy ra phòng khách, nhìn Lâm Chân, vội vàng nói:

_ Mẹ, chuyện lễ cưới.

_ À đúng rồi, Hạo Quân, lễ cưới làm bây giờ luôn đi! Tiện cho việc sau khi sinh, Vân Nhi có thể nghỉ ngơi nhiều hơn.

_ Chuyện này con hỏi ý kiến của Vân Nhi trước, sẽ thông báo sau!

Thẩm Tịch Y bĩu môi, ngồi xuống cạnh Ngọc Trác Đông, lên tiếng trêu chọc:

_ Aiyo, em nghĩ đến cảnh ngày cưới, Vân Nhi ngủ quên trong phòng tân hôn thì sao nhở?

_ Vậy em ở đó làm gì? Để Vân Nhi ngủ, em thất trách quá đó!

_ Ơ, em...em...anh đáng ghét!

Thẩm Tịch Y nói không lại Thẩm Hạo Quân, càng nói càng tức. Bây giờ cô ấy cũng biết được, tại sao trà xanh lại không có cửa với anh rồi đấy!

_ Thiếu gia, thiếu phu nhân thức giấc, đang tìm cậu đấy!

_ Được!

Thẩm Hạo Quân đứng dậy đi lên lầu, phía sau mọi người cũng theo sau. Anh quay người lại, nhíu mày nói:

_ Mọi người đợi ở đây, con đưa cô ấy xuống.

_ À được, mau lên một chút!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK