Cạch.
Thẩm Hạo Quân đi vào phòng, nhìn thấy Ngọc Chiêu Vân đang đứng tựa lưng vào phòng tắm. Anh nhẹ nhàng đi đến, cô mệt mỏi chỉ tay vào trong, khẽ hỏi:
_ Sao phòng tắm lại bị khóa rồi?
_ Là anh khoá. Sau này em muốn vào phòng tắm, phải gọi anh.
_ Lại làm sao nữa? Em lớn rồi, không còn là con nít nữa!
Thẩm Hạo Quân mở cửa, quay sang dìu cô vào trong, từ từ lên tiếng giải thích:
_ Em lớn rồi, nhưng bé con trong bụng em vẫn chưa lớn. Chú ý đi lại một chút!
Ngọc Chiêu Vân vừa nghe xong đã đứng hình, cả người cứng lại, ngước nhìn Thẩm Hạo Quân, nhỏ giọng hỏi lại:
_ Anh vừa nói gì vậy?
_ Anh nói, em mang thai rồi!
Ngọc Chiêu Vân kinh ngạc, vui vẻ nhảy lên ôm lấy cổ anh, mừng rỡ hỏi lại anh lần nữa:
_ Em mang thai thật sao?
_ Phải, đừng động mạnh.
_ Hức...em mang thai rồi!
_ Sao lại khóc?
Ngọc Chiêu Vân vùi đầu vào cổ anh, khóc nấc lên. Anh ôm chặt lấy cô, im lặng cho cô đeo vào, cảm xúc của cô bây giờ anh có thể hiểu.
Ngọc Chiêu Vân im lặng một lúc lâu, sau đó thỏ thẻ bên tai anh:
_ Quân, thai bao nhiêu tuổi rồi?
_ Hơn hai tuần tuổi. Sau này đừng khóc nữa, ảnh hưởng đến bé con đấy!
_ Đứa con đầu lòng, chúng ta tự trải nghiệm đi! Sau này có con nữa, sẽ có nhiều kinh nghiệm hơn.
Thẩm Hạo Quân ôm cô đến bồn rửa tay, xả nước rửa mặt cho cô, rồi dịu dàng đáp:
_ Anh nói với mẹ rồi, sau này anh chăm em. Em không cần phải đến Đông Chiêu, đến Thẩm thị với anh, anh tiện chăm sóc em.
_ Nhưng thai mới hơn hai tuần, vẫn không có gì trở ngại mà!
_ Nhưng mấy tháng đầu rất nguy hiểm, rất dễ nghén, em đừng cãi lời anh.
Ngọc Chiêu Vân đeo chặt trên người anh, hoàn toàn không có ý định leo xuống. Anh giữ chặt lấy cô, ra khỏi phòng tắm, giọng nói nghiêm khắc của anh, khiến cô bật cười:
_ Em nhỏ như vậy, đến YY còn bế em được! Sau này thai lớn, sẽ rất khó đi lại. Từ này về sau, một ngày ăn nhiều hơn người bình thường ba cử.
_ Tại sao chứ?
_ Bởi vì em ăn cho hai người.
_ Anh khó khăn như vậy từ khi nào chứ?
Thẩm Hạo Quân xoa đầu cô, mỉm cười gian xảo, nói nhỏ vào tai cô:
_ Từ khi bác sĩ bảo, qua ba tháng anh mới được "yêu" em. Rất khó chịu!
Ngọc Chiêu Vân bật cười lớn, nhìn anh châm chọc:
_ Vậy em được thoải mái tận ba tháng sao? Vui lắm đấy!
_ Em chờ đi, anh không tin khi đó em còn thấy vui được nữa!
_ Hứ!
...
Lâm Chân vừa nhìn thấy Ngọc Chiêu Vân, đã vui vẻ lên tiếng gọi, khiến cô giật mình quay người:
_ Vân Nhi.
Ngọc Chiêu Vân nhìn Thẩm Hạo Quân, anh nhướn mày mỉm cười, làm cô ngượng ngùng vội xuống khỏi người anh. Cô đưa tay vén tóc, nhìn Lâm Chân nói:
_ Mẹ, mẹ đến khi nào vậy?
_ Mẹ và ba mẹ con đến rất lâu rồi, là do ai đó không cho gọi con dậy!
Ngọc Chiêu Vân quay sang liếc xéo anh, sau đó bị Lâm Chân kéo đến ngồi vào ghế. Tào Tuyết Nghi nhìn cô, dịu dàng lên tiếng:
_ Vân Nhi, con chú ý cẩn thận một chút. Mẹ sẽ thường xuyên qua thăm, rồi xem tiến triển của thai kỳ.
_ Dạ! Với lại, thai mới hơn hai tuần, mọi người đừng xem con như mang thai sáu tháng chứ!
_ Lo trước lắng sau. Bọn ta lo đấy, nhưng chồng con còn lo gấp mấy lần như vậy!
_ Phải đấy, anh hai còn phải đợi cậu trả lời xem, là làm lễ cưới trước hay sau khi sinh mới làm nữa kìa!
Ngọc Chiêu Vân chăm chú ăn trái cây, người làm vừa nghe cô thức giấc, đã vội gọt trái cây cho cô ăn, còn đặc biệt pha nước cam cho cô uống.
Cô ngước nhìn Thẩm Tịch Y và Ngọc Trác Đông, hai mày bỗng nhiên nhíu lại, nghi hoặc hỏi:
_ Hai người...?
_ Như em nghĩ.
_ Yo, thế em phải gọi là chị dâu hay em chồng?
_ Tùy.
Thẩm Hạo Quân và Ngọc Trác Đông đồng thanh lên tiếng, khiến tất cả bật cười thành tiếng. Quan hệ ác nghiệt không ai bằng, sau này có con còn khó kêu hơn bây giờ!
Ngọc Cảnh Minh quan sát Ngọc Chiêu Vân rất lâu, cuối cùng cũng lên tiếng đề nghị:
_ Hay là làm lễ cưới trước khi sinh đi! Dù sao cũng không có gì trở ngại hai đứa nữa, đứa bé cũng mới hơn hai tuần. Xem xét lại chuyện này, càng sớm càng tốt!
_ Dạ, mọi người cứ tính đi, bọn con không có ý kiến!
_ Được được, Vân Nhi không phải cầu kỳ như Hạo Quân, chúng ta làm long trọng một chút!
_ Mẹ ơi, mẹ nói chuyện cầu kỳ hơn cả anh hai.
_ Là vậy sao?
...
Hôm sau, Thẩm Hạo Quân đã chuẩn bị xong xuôi để đi làm, nhưng cô vợ nhỏ nào đó vẫn ngon giấc trong chăn, không có chút động tĩnh nào!
Anh đi đến bế cô lên, đi vào phòng tắm, vệ sinh luôn cho cô, rồi tự tay thay đồ.
Ngọc Chiêu Vân cựa quậy, mắt nhắm nghiền, miệng thì lên tiếng hỏi anh:
_ Anh làm gì vậy? Em muốn ngủ.
_ Chúng ta đi làm!
_ Ưm, để em ở nhà không được sao? Có ai như anh không, chẳng ra làm sao cả!
_ Ngoan, để em ở nhà anh không yên tâm!
Thẩm Hạo Quân bế Ngọc Chiêu Vân lên, ra khỏi phòng ngủ. Cô bực bội đánh nhẹ vào ngực anh, lên tiếng mắng:
_ Tên chết tiệt nhà anh, em không muốn đi làm!
_ Anh đi.
_ Vậy để em ở nhà đi mà!
Thẩm Hạo Quân không trả lời, xuống nhà căn dặn dì La:
_ Buổi chiều về sớm, dì nấu chút gì đó cho Vân Nhi, tốt cho thai phụ. Cuốn sách dinh dưỡng ở kệ bếp, dì có thể tham khảo.
_ Được được, tôi biết rồi!
_ Mọi người muốn ăn gì thì tự làm ăn, không phải làm quá nhiều đâu!
_ Tôi biết rồi, cậu đi thong thả.
...
Tại Thẩm thị.
Tin tức Ngọc Chiêu Vân mang thai, chưa ai biết đến, nhưng có lẽ, sau ngày hôm nay, cả Thẩm thị đều sẽ tràn ngập giọng nói của những người hóng chuyện cho xem.
Chẳng hạn như bây giờ, Thẩm Hạo Quân vậy mà lại ngang nhiên bế Ngọc Chiêu Vân đi vào Thẩm thị. Trên mặt còn tỏ ra vui vẻ, không hề âm u như thường ngày!
Tạo Hoà cũng kinh ngạc không kém, đây là lần đầu tiên Thẩm Hạo Quân hành xử như vậy! Anh ta đi nhanh về phía anh, liếc mắt nhìn Ngọc Chiêu Vân đang ngon giấc trong vòng tay của anh, Tạo Hoà nghi hoặc hỏi:
_ Thẩm tổng, sao anh lại...?
_ Vợ tôi mang thai, đem đến đây sẽ tiện chăm sóc. Sau này cậu chú ý một chút, lúc tôi đi họp, cậu không được để cô ấy rời khỏi tầm mắt.
_ Mang thai rồi? Nhanh vậy sao? Vậy ước tính, anh rất mạnh...
_ Còn nói nữa, tôi giao Thẩm thị cho cậu quản lý hai năm.
Tạo Hoà kinh ngạc mở to mắt, đầu lắc lia lịa, sợ hãi nói:
_ Thẩm tổng, nơi này ngoài anh ra, không ai có thể quản được. Anh yên tâm, tôi sẽ không làm anh thất vọng. Mau đưa phu nhân lên phòng, nhanh lên nhanh lên.
Tạo Hoà gấp gáp kêu anh đi, nếu không, nói chuyện thêm một lúc, anh ta sẽ không thể buôn chuyện với mười mấy ngàn người ở trong công ty này!
Thấy Thẩm Hạo Quân đã vào thang máy, Tạo Hoà nhanh chân ngồi xuống ghế, lấy điện thoại vào nhóm chat, thông báo:
_ "Phu nhân mang thai rồi! Phu nhân mang thai rồi!"
_ "Cái gì? Mang thai rồi?"
_ "Ôi mẹ ơi, tôi có đang mơ không vậy? Chúng ta sắp có "tiểu tổng tài" hay là "tiểu phu nhân" vậy?"
_ "Aiya, nhìn Thẩm tổng cưng chiều phu nhân như vậy, tôi nghĩ cho dù là con gái hay con trai, cũng đều sẽ được cưng."
_ "Dư thừa! Thẩm tổng còn muốn giao Thẩm thị cho tôi, để ở nhà chăm phu nhân đấy! Chỉ nghĩ đến thôi, tôi cũng đã mệt mỏi rồi!"
_ "Thư kí Tạo, anh rồi sẽ được làm Tạo tổng thôi! Chỉ là không phải bây giờ!"
_ "Đúng đúng! Anh nghĩ thử xem, khi phu nhân còn một tháng nữa sẽ sinh, anh sẽ không còn thấy mặt của Thẩm tổng. Sau khi sinh, lại càng khó gặp hơn! Tôi nghĩ, chắc cũng khoảng một năm gì đó!"
_ "Ôi trời! Thẩm tổng nói, sẽ giao Thẩm thị cho tôi hai năm đấy!"
_ "Chúc anh may mắn!"