Anh ta vừa vào cửa, hướng lễ tân đi đến, ngó nhìn xung quanh một lúc rồi mới lên tiếng hỏi:
_ Giám đốc Ngọc có ở đây không?
_ Dạ, giám đốc Ngọc đã đến công trình phía đông xem xét tình hình rồi ạ!
_ Công trình phía đông?
_ Dạ phải, nếu Thời tổng muốn nhắn gì với giám đốc, cứ để lại tôi sẽ chuyển cho cô ấy!
_ Không cần, cảm ơn.
Thời Đình rời đi, vừa ra khỏi cửa Đông Chiêu đã vô tình nhìn thấy hai kẻ khả nghi đứng gần đó! Bên cạnh còn có một tên bảo vệ của Đông Chiêu.
Thời Đình nhẹ nhàng đi đến gần, núp phía sau bức tường, vừa hay nghe được hết những cuộc đối thoại của ba người họ.
_ Cho tôi hỏi, giám đốc Ngọc có ở Đông Chiêu không?
_ Hai người là ai? Tìm giám đốc làm gì?
_ Bọn tôi là bảo vệ mới, do đích thân giám đốc tuyển chọn. Muốn tìm cô ấy để bàn chút chuyện.
_ Vậy sao? Giám đốc đã đến công trình phía đông rồi! Không có ở Đông Chiêu, buổi chiều hai người hẳn đến.
_ Được, cảm ơn anh.
Thời Đình giả vờ quay đi chỗ khác, để tránh mặt của tên bảo vệ kia! Anh ta ngó nhẹ ra, nhìn thấy hai người kia vui vẻ rời đi, trong lòng anh ta bỗng chốc hiện lên một nỗi bất an.
Không nghĩ ngợi thêm gì, nhanh chóng gọi điện cho Thẩm Hạo Quân. Người bên kia chẳng biết đang làm gì, rất lâu mới bắt máy.
_ Alo?
_ Hạo Quân, cậu đang ở đâu vậy?
_ Đang chuẩn bị đến tìm vợ tôi.
_ Cậu đến thẳng công trình phía đông đi! Vừa nãy thấy có người hỏi về Chiêu Vân, có lẽ là muốn bắt người.
_ Sao cậu biết?
_ Hai người họ rất đáng nghi, họ bảo đến tìm Chiêu Vân để nhận việc bảo vệ. Nhưng mình nghe nói, bảo vệ do thư kí của cô ấy tuyển. Nên là... tắt rồi sao?
...
Thẩm Hạo Quân chạy nhanh ra xe, dùng tốc độ nhanh nhất để chạy đến công trình phía đông. Còn tiện tay gọi điện cho Thẩm Tịch Y:
_ YY, Vân Nhi gặp chuyện rồi?
_ Cái gì? Anh bị điên à? Cậu ấy đang cùng em khảo sát công trình, gặp chuyện cái gì?
_ Vậy em bảo vệ cô ấy, anh đang trên đường đến!
Thẩm Hạo Quân thở dài, chút gánh nặng này cũng có thể bỏ xuống được! Vì Thẩm Tịch Y là người học võ, nên anh rất yên tâm giao Ngọc Chiêu Vân cho cô ấy!
Cúp máy xong, Ngọc Chiêu Vân quay sang hỏi Thẩm Tịch Y:
_ Có chuyện gì sao?
_ Không biết nữa! Anh ha...anh Hạo Quân nói đang đến tìm cậu!
_ Hai người quên nhau sao?
_ Đã từng gặp nhau ở Mỹ.
Ngọc Chiêu Vân gật đầu, ánh mắt chuyển lên tầng cao của khách sạn. Hình ảnh phản chiếu trong tấm kính, khiến cô nheo mắt. Kéo tay Thẩm Tịch Y lại, nói nhỏ:
_ Chúng ta bị theo dõi rồi!
_ Hạo Quân nói là thật!
_ Anh ta nói gì?
_ Anh ấy nói cậu gặp chuyện, vậy là có người muốn bắt cậu?
Ngọc Chiêu Vân cố gắng giữ bình tĩnh, nắm chặt lấy tay Thẩm Tịch Y, hướng quản lý công trình mà đi đến! Cô mỉm cười một cái, rồi nhỏ giọng bảo:
_ Quản lý, cho người lái xe của tôi đến cổng chính đi!
_ À được, giám đốc đợi một chút!
Thẩm Tịch Y nhếch mép cười, trong lòng thầm cầu nguyện hai cái tên xấu số kia! Chọc ai không chọc, lại chọc trúng người không nên chọc. Đúng là ngu dốt!
...
Một lúc lâu, người quản lý quay lại, đưa chìa khóa cho cô, rồi cười tươi, nói:
_ Giám đốc, xe đã chuẩn bị cho cô rồi!
_ Cảm ơn ông, vài ngày tới tôi sẽ cho Ý Nhi đến khảo sát. Các người mà làm khó chị ấy, thì chuẩn bị cuốn gối đi là vừa!
_ Tôi biết rồi, thưa giám đốc. Cô đi thong thả.
...
Ngọc Chiêu Vân quay người nhìn Thẩm Tịch Y, mỉm cười nói:
_ Lại ngứa tay rồi!
_ Cậu thật là...
Cả hai cùng lên xe, hai người phía sau vừa nhìn liền biết mình đã bị phát hiện. Nhưng giờ không đuổi theo, để họ báo cảnh sát là chết cả đám.
_ Mau lái xe, có bao nhiêu bắt bấy nhiêu.
_ Vâng, đại ca.
...
Hai chiếc xe cùng chạy đi một lúc, phía sau liền có một chiếc xe dừng lại. Gỡ dây an toàn, sau đó chạy nhanh vào trong, vừa hay gặp tên quản lý vừa rồi, vội vàng đến hỏi:
_ Cho hỏi, giám đốc Ngọc có ở đây không?
_ Giám đốc Ngọc? Cô ấy vừa rời đi cùng bạn cô ấy! Cậu chạy theo vẫn kịp đấy!
Thẩm Hạo Quân tức giận, chạy nhanh ra xe, hướng hai chiếc xe vừa rồi mà chạy theo.
Thẩm Tịch Y đưa tay chỉ vào một con đường, sau đó mỉm cười gian xảo, nói:
_ Vân Nhi, rẽ vào con đường đó đi!
_ Được! Cậu cũng ác đâu thua mình!
_ Như nhau cả thôi!
Cả hai cùng nhếch mép cười, còn bày ra bộ mặt rất chi là ác. Thẩm Tịch Y bẻ tay, lắc nhẹ cái đầu, rồi bảo với Ngọc Chiêu Vân:
_ Cậu rẽ vào đó đi!
_ Mình chưa chơi đã mà!
_ Ơ, nhưng...
_ Trên kia vẫn còn một nơi cho cậu!
Ngọc Chiêu Vân xoay vô lăng, chiếc xe cũng vì kĩ thuật của cô mà xoay vài vòng. Con đường vắng vẻ, vừa hay để cho cô thể hiện tài năng của mình. Đã lâu không đụng đến xe, cũng đã lâu chưa chơi cùng ai kích thích thế này!
Cả hai tên trên xe phía sau, vừa nhìn thấy chiếc xoay vòng, đã sợ đến muốn tuột huyết áp, muốn quay đầu xe chạy mất.
_ Đại ca, người trong xe là quỷ sao? Sao...sao có thể như vậy được! Chúng ta về đi!
_ Mày bị điên sao? Kĩ thuật lái xe thượng thừa thôi mà! Cũng không thể như mấy đứa, vừa có kĩ thuật lái xe vừa biết võ được. Mau đuổi theo!
Tên lái xe đã sợ muốn ngất đi rồi, vậy mà tên ngồi bên cạnh vẫn không nhìn ra tình hình trước mắt là gì! Cứ vậy muốn đâm đầu vào chỗ chết!
...
_ Thời Đình, cậu tra định vị của YY giúp mình, mình lạc mất họ rồi!
_ Được, đợi mình một chút!
Thẩm Hạo Quân tức giận, đánh mạnh vào vô lăng. Ánh mắt không ngừng ngó nghiêng tìm kiếm, nhưng vẫn không nhìn thấy người cần tìm.
Anh có nghĩ thế nào, cũng không nghĩ cô vợ mình dẫn cô em gái của mình đi đánh nhau. Lại còn cùng người khác chơi đùa trên đường phố vắng vẻ.
...
Ngọc Chiêu Vân lái xe, lúc thì tăng tốc, khiến hai tên kia không theo kịp, rồi lại giảm tốc độ. Cứ như đang trêu đùa một thứ gì đó rất vui vẻ.
Thẩm Tịch Y đảo mắt một vòng, nhìn thấy được mục tiêu phía trước, vội nhốn nháo vui mừng, nói nhanh với Ngọc Chiêu Vân:
_ Cậu nói chỗ đó sao? Mau rẽ vào!
_ Được, nhìn cậu vui chưa kìa!
Ngọc Chiêu Vân đánh tay lái một vòng, chiếc xe đối diện với chiếc xe phía sau. Cả hai cùng đi xuống, hiên ngang dựa vào cửa xe, mái tóc suôn mượt vì gió mà bay phất phới.
Thẩm Tịch Y thả nhẹ bước chân qua đứng cạnh Ngọc Chiêu Vân, rồi đưa mắt nhìn chiếc xe phía đối diện. Thấy hai người họ đi xuống xe, đi đến trước mặt Ngọc Chiêu Vân và Thẩm Tịch Y.
Giọng nói ngông cuồng của tên đại ca kia, khiến Thẩm Tịch Y muốn một đấm đánh ngất hắn ta:
_ Chạy lâu như vậy, muốn đầu hàng rồi sao?
_ Đại ca, chắc họ suy nghĩ thông suốt, muốn theo chúng ta cùng về! Lần này, chắc chắn Phạm tiểu thư sẽ thưởng thêm cho chúng ta.
_ Phạm tiểu thư? Phạm Thị?
Ngọc Chiêu Vân như ngờ ra chuyện gì đó, nhìn sang Thẩm Tịch Y, nhướn mày, bảo:
_ Họ muốn bắt mình, diệt trừ mình để lên làm thiếu phu nhân của Thẩm gia.
_ Cái gì? Muốn thế chỗ cậu sao? Vậy phải hỏi xem, mình có đồng ý hay không? Tiếp chiêu.
Và sau đó...làm gì có sau đó? Nói đùa đấy, hai tên bắt cóc kia bị Thẩm Tịch Y tẩn cho một trận, đến đi cũng không nổi. Còn phải lên tiếng cầu xin nữ đại hiệp trước mắt.