• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên trong bữa tiệc, khách đến khá đông, vì thế lực và danh tiếng của Tây Chương cũng không phải dạng tầm thường. Lại từng là bạn thân của Thẩm Trạng Đình.

Tây Chương giàu có bằng thực lực, nhưng khi ông vừa sinh ra, đã trở thành cậu bé giàu nhất thế giới. Bởi vì, ba ông ta là tỷ phú, từng nổi đình nổi đám trên các trang mạng xã hội thời đó!

Khi ông hai mươi tuổi, kinh tế Tây gia có chút suy giảm, công ty ông nội ông gầy dựng, cũng ngày càng tuột dốc không phanh.

Đến khi ông nắm bắt được thời cơ, đầu tư chứng khoán, lời được số tiền lớn và giúp được công ty nhà, nên không bị phá sản.

Đến thời điểm này, tuy có chút không giàu bằng trước kia, nhưng vẫn giữ vững phong thái của một người con Tây gia.

...

Thẩm Hạo Quân cùng mọi người vào trong, tất cả đều tách ra như đã bàn bạc trước. Thẩm Nhật Mai nối đuôi theo sau Thẩm Hạo Quân, nhưng lại bị Lâm Chân kéo theo bà ấy.

Cô ta không cam tâm, bất lực nhìn theo Thẩm Hạo Quân và Ngọc Chiêu Vân.

Cô rất nhanh đã trở thành tâm điểm của sự chú ý. Người nhận ra cô rất nhiều, còn đặc biệt đến chào hỏi. Đối tác lớn nhỏ, đã từng hợp tác với cô, cũng không tiếc lời mà xã giao.

Thẩm Hạo Quân cứ như có lực đẩy ra, chỉ có đối tác lác đác vài ba người đến hỏi thăm anh. Ngoài ra, những người biết đến cũng chẳng dám đến bắt chuyện.

Anh khó hiểu quan sát họ, ánh mắt họ chỉ đặt lên sợi dây chuyền trên cổ Ngọc Chiêu Vân. Thấy họ còn cầm điện thoại, hết nhìn cô lại nhìn vào màn hình, khiến anh cũng tò mò muốn biết, họ là đang xem cái gì!

Thẩm Hạo Quân nắm tay cô lại ngồi ở giữa phòng, cầm dĩa bánh ngọt đưa đến cho cô, nhẹ nhàng bảo:

_ Ăn lót dạ đi, anh đi chút sẽ về!

_ Được!

Thẩm Hạo Quân cưng chiều hôn lên trán cô, rồi sải bước chân đi đến chỗ vừa rồi! Ngoắc tay một người trong số những người cầm điện thoại.

Anh ta do dự đi đến gần anh, sợ hãi lên tiếng:

_ Thẩm... Thẩm tổng, anh gọi tôi có chuyện gì sao?

_ Xem gì vậy? Đưa tôi xem nào!

_ Không có gì, thật sự không có gì!

_ Mau lên!

Thẩm Hạo Quân mất kiên nhẫn, lạnh lùng nhìn người trước mắt, giọng nói cũng không đơn giản là lạnh lẽo.

Anh ta sợ hãi, vội đưa điện thoại cho Thẩm Hạo Quân xem. Anh nhìn chăm chú vào điện thoại, đọc hết những dòng tin trên đó, rồi đưa lại cho anh ta.

Thẩm Hạo Quân đã thật sự tức giận rồi! Bộ trang sức vừa đeo lên người, lại có người tung tin nói rằng, Ngọc Chiêu Vân dựa hơi Thẩm Hạo Quân anh, chỉ vì tiền.

Bộ trang sức tương đương mười tỷ nhân dân tệ, Ngọc Chiêu Vân cũng có thể bỏ tiền ra mua mười bộ như vậy! Thì sao có thể vì một bộ trang sức, mà bị người khác nói là rẻ tiền chứ?

Thẩm Hạo Quân quay lại ngồi cạnh Ngọc Chiêu Vân, cơn tức giận đã kiềm chế đến đỏ mặt. Đã khiến cô chú ý đến:

_ Quân, anh sao vậy? Không khỏe sao?

_ Không có, chỉ là có chút ngột ngạt. Vân Nhi, ăn thôi, đừng quan tâm người ngoài nói gì!

_ Hả?

Ngọc Chiêu Vân khó hiểu, muốn đưa mắt nhìn xung quanh, lại anh cản lại, mỉm cười nói:

_ Vân Nhi, anh muốn ăn!

_ Ăn sao? Em đút anh. A...

Thẩm Hạo Quân há miệng, nuốt trọn miếng bánh cô đút cho. Anh thật sự không muốn để người phụ nữ của mình, phải bị người đời ganh ghét. Nhưng càng khiến cô lộng lẫy, thì dường như những người kia lại muốn hạ bệ cô.

Anh có cách bảo vệ cô, cô cũng có cách giải quyết nó. Chỉ là, sau chuyện này, người đăng tin ẩn danh kia, sẽ càng ngày càng quá đáng, sẽ không tha cho Ngọc Chiêu Vân.

...

_ Thẩm Nhật Mai, sao mày cứ nhắm vào chị dâu tao vậy hả? Chị ấy làm gì có lỗi, mà hết lần này đến lần khác mày muốn cộng đồng mạng mắng chửi chị ấy? Hả?

Tiếng quát lớn của Thẩm Tịch Y, đã gây sự chú ý của rất nhiều người có mặt ở đây!

Thẩm Hạo Quân và Ngọc Chiêu Vân đang tình tứ với nhau, cũng vì vậy mà chạy nhanh đến xem chuyện gì đang xảy ra!

Thẩm Tịch Y nằm gọn trong vòng tay của Ngọc Trác Đông, hoàn toàn muốn thoát ra ngoài. Lâm Chân lại đi đến đỡ lấy Thẩm Nhật Mai, vừa rồi bị Thẩm Tịch Y đẩy ngã sõng soài.

Thẩm Hạo Quân không hỏi chuyện cũng biết, cô em gái mình là vì chuyện gì, mới gây sự ở nơi đông người này!

Ngọc Chiêu Vân đi đến kéo tay anh mình ra, rồi giữ chặt tay Thẩm Tịch Y, gấp gáp hỏi:

_ YY, chuyện gì xảy ra vậy? Sao lại lớn tiếng ở đây?

_ Chị dâu, là cô ta đăng tin bôi nhọ chị trên mạng đấy! Từng khoảng cách, từng dấu câu, đều trùng khớp với bài viết hôm trước.

_ Bài viết hôm trước? YY, lần trước lại là chuyện gì?

Thẩm Hạo Quân bất ngờ đi đến phía sau, lạnh giọng hỏi Thẩm Tịch Y. Cô ấy lấy ảnh chụp màn hình ra cho anh xem, còn kể lại những chuyện đã xảy ra trong bệnh viện.

Mọi người nghe xong đều quay lại ném đá Thẩm Nhật Mai, khiến cô ta không có đường để lui.

Thẩm Hạo Quân xem xong, liền nổi cơn thịnh nộ, lớn tiếng tuyên bố:

_ Tất cả những người có mặt ở đây, đều làm chứng cho lời nói tiếp theo của Thẩm Hạo Quân tôi. Thứ nhất, Thẩm Nhật Mai chỉ là con nuôi, chuyện này ai cũng biết, có tình cảm với anh họ. Tuy không cùng huyết thống, nhưng cũng đã là trái với luân thường đạo lý.

_ Thứ hai, tôi và Ngọc Chiêu Vân yêu nhau là thật, cưới nhau cũng là thật, nhẫn cũng đã đeo rồi! Cho dù có lễ cưới hay không, cũng chẳng quan trọng.

_ Thứ ba, chú của tôi là Thẩm Trạng Nguyên, chính thức bị sa thải khỏi chiếc ghế cổ đông của Thẩm thị, hoàn toàn không có dính líu gì đến Thẩm thị nữa! Thẩm Nhật Mai cũng sẽ bị sa thải, vì lí do chung và cả riêng.

Từng lời nói như sét giáng xuống đầu Thẩm Nhật Mai, khiến cô ta như chết lặng. Chẳng hiểu sao, cảm giác này lại khiến cô ta quen thuộc đến như vậy! Trong đầu hiện lên những hình ảnh xa lạ, không rõ nó là gì!

_ Hoá ra, bài viết vừa rồi là Thẩm Nhật Mai đăng. Tôi còn tưởng cô ta sẽ an phận làm đại tiểu thư. Nhưng không ngờ, tâm cơ lại cao như vậy!

_ Phải đó, nhìn bên ngoài xinh đẹp như vậy, nhưng bên trong lại là rắn rết.

_ Đâu ai cũng có thể nhìn mặt mà bắt hình dong được! Đây là bài học rồi còn gì!

...

Ngọc Chiêu Vân cảm thấy Thẩm Nhật Mai không nhất thiết phải chịu cảnh này! Dù sao cũng là phụ nữ với nhau, cũng chỉ vì tình yêu mới khiến bản thân thành ra thế này!

Cô nhìn biểu cảm khác lạ của Thẩm Nhật Mai, cứ như đang cố gắng làm gì đó, có vẻ đầu rất đau. Cô nhớ lại chuyện của Phạm Chính, vội vàng đi đến, giữ chặt hai tay cô ta, nhỏ giọng nói:

_ Thẩm Nhật Mai, cô không được nhớ lại, càng không được để nó khống chế. Cô nghe tôi nói gì không, Thẩm Nhật Mai?

_ Vân Nhi, em làm gì vậy?

_ Quân, Thẩm Nhật Mai bị kích động, dẫn đến trí nhớ cũng có chút nhớ lại rồi!

Thẩm Hạo Quân nhíu mày, quỳ một chân xuống cạnh cô, hỏi:

_ Vậy phải làm sao?

_ Tìm bác sĩ, tìm người đã thôi miên cô ta. Nếu để cô ta nhớ lại, thì sau này cô ta nên sống thế nào đây?

Thẩm Hạo Quân không nghĩ rằng, Ngọc Chiêu Vân lại có một tấm lòng lương thiện như vậy! Đến người luôn muốn hại mình, cũng có thể giúp đỡ, vậy anh sao có thể đứng trơ mắt nhìn cô làm một mình?

_ Anh nhắn cho Tạo Hòa, tìm người bác sĩ đó rồi! Nhưng tại sao, em lại muốn giúp cô ta? Cô ta muốn hại em đó!

_ Anh nghĩ nhiều làm gì? Là phụ nữ với nhau, nên hiểu được tâm trạng của nhau. Với lại, hại nhưng không khiến em bị gì! Mau lên, đưa người đi trước!

_ Đau, tôi đau, đau lắm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK