• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vũ Linh Hoa đứng trước Thẩm thị, ngước nhìn tòa nhà cao tầng trước mắt, không nhịn được mà mỉm cười một cái!

Đôi chân dài thon thả, nhẹ nhàng đi vào Thẩm thị, một chút cản trở cũng không có. Lễ tân nhìn thấy cũng phải nhắm mắt làm ngơ, cứ như cô ta là người tàn hình.

Tạo Hoà cũng đã căn dặn, không ai được ngăn cản người phụ nữ này, nhưng chỉ duy nhất một buổi hôm nay! Ngoài ra, sau này cho dù cô ta là ai, cũng không được cho vào Thẩm thị.

Lệnh trên ban xuống, nhân viên sao có thể không làm theo. Dù sao cũng là người của sếp tổng, mặc kệ họ muốn làm gì thì làm!

Vũ Linh Hoa nhìn không khí khác lạ ở đây, biểu hiện của nhân viên, cứ như là mở đường cho cô ta. Trong lòng liền có chút hiếu thắng, đắc ý đi thẳng đến thang máy chuyên dụng của Thẩm Hạo Quân.

Nhưng trước cửa lại để bảng, đang sửa, gương mặt xinh đẹp bỗng chốc không vui. Vũ Linh Hoa miễn cưỡng đi thang máy nhân viên, vừa đi vào đã có thêm vài nhân viên đi theo sau, ép sát cô ta ra sau.

Cửa vừa đóng, một nhân viên quay lại nhìn Vũ Linh Hoa, nhỏ giọng hỏi:

_ Xin hỏi, cô muốn lên tầng nào?

_ Tầng làm việc của Thẩm tổng.

Nhân viên do dự, cuối cùng cũng gật đầu, ấn tầng cho Vũ Linh Hoa. Sau đó vào nhóm chat của nhân viên, buôn chuyện:

_ "Tiểu tam đến rồi, có cần gọi cho phu nhân không?"

_ "Chắc phu nhân cũng biết, nên Thẩm tổng mới cho cô ta đi lại thong thả như vậy đấy!"

_ "Thẩm tổng là người thế nào, chúng ta cũng biết mà! Một con tiểu tam thì ăn nhằm gì?"

_ "Ê, mọi người! Thẩm đại tiểu thư đến rồi, phải làm sao?"

_ "Mau báo cho thư kí Tạo, bảo anh ấy giữ chân tiểu thư lại."

_ "Tôi đang xuống, mọi người yên tâm! Một lát sẽ thấy gương mặt xinh đẹp của tiểu tam, biến thành gương mặt đầy căm phẫn và nhục nhã đi!"

_ "Mong chờ quá đi!"

_ "Tiểu tam đáng chết!"

...

Ting.

Vũ Linh Hoa ra khỏi thang máy, nhìn qua nhìn lại, cuối cùng cũng quyết định rẽ phải, đi theo cảm tính của mình.

Cô ta nhẹ nhàng đi về phía trước, hai mắt đảo qua đảo lại tìm kiếm phòng Tổng tài.

Cạch.

Cánh cửa trước mắt bỗng nhiên mở ra, trước mắt Vũ Linh Hoa là Thẩm Hạo Quân. Cô ta vừa nhìn thấy anh đã mừng rỡ, vui vẻ chạy đến ôm lấy anh.

_ Hạo Quân.

Thẩm Hạo Quân thấy vậy liền đi vào phòng, để lại Vũ Linh Hoa muốn chúi nhủi vì cái tránh né bất ngờ của anh.

Gương mặt hụt hẫng của cô ta, khiến Thẩm Hạo Quân cười trong lòng. Anh lạnh lùng nhìn Vũ Linh Hoa với ánh mắt không hề quen thuộc, trong lời nói cũng có chút tức giận, làm cô ta không hề thấy vui.

_ Cô là ai? Tại sao lại đến đây? Cô là con gái của đối tác nào sao?

_ Hạo Quân, em là Hoa Hoa, là bạn gái của anh mà!

_ Hoa Hoa? Tôi không quen.

Thẩm Hạo Quân quay người đi vào trong, ngồi tựa lưng vào ghế sofa, hướng mắt nhìn Vũ Linh Hoa. Cô ta theo sau anh, còn tiện tay đóng cửa.

Anh không quan tâm, cô ta có phải như vẻ bề ngoài hay không, nhưng với chuyện buôn bán vũ khí, đã là không tầm thường.

Thẩm Hạo Quân lại lên tiếng hỏi, câu nào cũng là muốn biết Vũ Linh Hoa là ai, đến đây với mục đích gì!

_ Xưng hô thế nào? Cô đến từ đâu? Bao nhiêu tuổi? Nghề nghiệp thế nào? Tại sao lại đến đây?

_ Hạo Quân, anh thật sự không nhớ em sao?

_ Trả lời tôi!

Vũ Linh Hoa nắm chặt quai túi, không cam tâm lên tiếng trả lời anh:

_ Vũ Linh Hoa, siêu mẫu, người trong nước.

_ Vũ Linh Hoa? Vậy cô đến đây với mục đích gì?

_ Em đến đây với mục đích gì, anh còn không biết sao? Em là bạn gái của anh, chúng ta chưa chia tay, anh lại đi lấy vợ! Anh xem em là gì hả?

_ Người dưng!

Thẩm Hạo Quân nhẫn tâm đáp lại câu hỏi của Vũ Linh Hoa, khiến cô ta bàng hoàng kinh ngạc. Hai mắt ngấn lệ nhìn thẳng vào mắt anh, muốn tìm lại ánh mắt dịu dàng mà khi trước đã nhìn cô ta.

Nhưng cho dù thế nào, trước mắt Vũ Linh Hoa, chỉ là người đàn ông với cảm giác đầy xa lạ. Ánh mắt dịu dàng, giọng nói ngọt ngào, đã không còn xuất hiện nữa!

Vũ Linh Hoa đã thật sự tức giận, vừa định lớn tiếng quát, ánh mắt vô tình nhìn thấy dấu răng trên cổ anh. Hai mắt mở lớn vì kinh ngạc, tay chỉ về phía anh, khó khăn lên tiếng:

_ Dấu răng? Anh và cô ta?

_ Cô ấy là vợ tôi. Là vợ hợp pháp, được nhà nước cấp giấy và bảo vệ. Cô hỏi dư thừa thật đó!

_ Vợ hợp pháp? Hừ, anh lừa gạt tình cảm của tôi, bây giờ lại nói với giọng điệu cứ như không quen tôi! Anh đúng là cầm thú, khốn nạn.

Thẩm Hạo Quân đặt mạnh ly cà phê xuống bàn, lạnh lùng liếc nhìn Vũ Linh Hoa, lên tiếng cảnh cáo:

_ Vũ Linh Hoa, hai câu mắng chửi "cầm thú, khốn nạn", cô có tư cách nói ra sao?

_ Tại sao không?

_ Chỉ vợ tôi mới được phép nói, còn cô chưa đủ tư cách so sánh với cô ấy! Cút!

Vũ Linh Hoa cười lớn, nhìn anh trợn tròn mắt, nhỏ giọng cảnh cáo:

_ Vậy thì anh nên giữ chặt Ngọc Chiêu Vân. Tôi đến tìm cô ta nhanh thôi! Cô vợ bé bỏng của anh, có chịu được một vài câu nói của tôi hay không? Thì phải xem cô ta trụ được đến đâu!

_ Cô...

Thẩm Hạo Quân không nghĩ Vũ Linh Hoa lại nói thẳng với anh như vậy! Anh lo lắng lấy điện thoại gọi cho Ngọc Chiêu Vân, đổ chuông rất lâu, cuối cùng cũng có người nhắc máy:

_ Alo!

_ Vân Nhi, em ở yên trong Đông Chiêu, chiều đợi anh đón về, có biết chưa?

_ Anh sao vậy? Có chuyện gì sao?

_ Vũ Linh Hoa muốn đến tìm em, em đừng gặp!

_ Hai người nói chuyện rồi sao? Anh yên tâm, siêu mẫu quốc tế như cô ta, cũng chẳng dám làm gì quá đáng.

_ Nhưng, lỡ như cô ta làm thật thì sao?

_ Được rồi, em không gặp cô ta! Ngoan, làm việc đi, em đi họp đây!

...

Thẩm Tịch Y bị Tạo Hoà giữ lại dưới sảnh, cô ấy khó hiểu nhìn xung quanh, vẻ mặt tránh né của nhân viên, khiến cô ấy càng nghi ngờ.

_ Anh nói anh tôi đang họp? Vậy anh đứng đây làm gì?

_ Thẩm tổng bảo, không cho ai làm phiền cuộc họp của anh ấy!

_ Ồ! Vậy tôi lên phòng đợi.

_ Không được, chúng ta ở đây đợi đi!

Thẩm Tịch Y nheo mắt nhìn Tạo Hoà, khiến anh ta sợ hãi cúi đầu, hoàn toàn không dám nhìn lên. Cô ấy nhìn biểu hiện hôm nay của anh ta, càng nghi ngờ bên trên tầng là có chuyện.

Thẩm Tịch Y vỗ vào vai Tạo Hoà, mỉm cười một cái, vui vẻ hỏi:

_ Thư kí Tạo, lương của anh ổn định nhở? Nhưng dạo gần đây, kế toán lại rất ngưỡng mộ Vân Nhi, cô ấy cũng là vợ của Thẩm tổng. Kho tiền ở công ty cũng trong tay Vân Nhi rồi, kho tiền ở nhà cũng vậy! Nếu như, tôi khẽ nói vài câu, chắc là...

_ Đại tiểu thư, cô đừng doạ tôi mà! Cô yên tâm, cô ở đây đợi một chút, nhất định sẽ không lãng phí thời gian, còn rất có ích.

_ Có ích?

Thẩm Tịch Y biết ngay là có chuyện mà! Nhưng không hỏi tiếp, ngoan ngoãn chờ xem, Tạo Hoà là muốn nhắc đến chuyện gì! Lại tỏ ra nghiêm trọng như vậy!

Trong nhóm chat vẫn cứ buôn chuyện không ngừng, khiến chuông thông báo đã trở thành một nhạc chờ vui nhộn.

Tạo Hoà cũng bắt đầu hòa vào, buôn chuyện cùng nhân viên. Gương mặt ai cũng mong chờ, tất cả nhân viên có mặt ở sảnh, đều hướng mắt về thang máy, chờ đợi một điều gì đó!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK