Vũ Linh Hoa đã xem tin tức từ trưa đến chiều tối, vậy mà vẫn không muốn rời khỏi chiếc máy tính. Đến bữa tối, cũng chẳng thèm ăn, đến nước cũng chẳng muốn uống.
Cốc! Cốc! Cốc!
Phía sau tiếng gõ cửa, là chị Châu đi vào, trên tay cầm theo thứ mà Vũ Linh Hoa đang cần. Chị Châu đi đến ngồi cạnh cô ta, lo lắng nói:
_ Hoa Hoa, em vì một người đàn ông mà bỏ ăn bỏ uống, như vậy có đáng hay không?
_ Chuyện em giao, chị làm xong chưa?
_ Làm rồi, đây em xem đi!
Vũ Linh Hoa cầm lên xem, hai mắt sáng rực, vui vẻ nhìn chị Châu, nói lớn:
_ Chị Châu, họ chỉ kết hôn hợp đồng? Vậy em vẫn là người phụ nữ duy nhất của anh ấy! Anh ấy chỉ yêu em thôi mà! Em vẫn luôn tin như vậy!
_ Nhưng dù sao, hợp đồng chưa kết thúc, em cũng không có cơ hội công khai với anh ta.
_ Chị lấy cái này ở đâu ra vậy?
_ Chị hack máy tính của Thẩm Hạo Quân đấy! Có điều, hơi khó khăn một chút thôi!
Vũ Linh Hoa đã từ cây hoa héo, bỗng trở nên tươi đẹp trở lại. Gương mặt u tối vừa rồi, cũng đã trở nên nguy hiểm.
Bây giờ, Vũ Linh Hoa chỉ muốn gặp Thẩm Hạo Quân, rồi mới từ từ tính đến cô vợ hợp đồng của anh.
...
Sáng hôm sau, Ngọc Chiêu Vân giật mình tỉnh giấc, hai tay ôm chặt lấy eo Thẩm Hạo Quân. Anh dần tỉnh giấc, nhìn cô vợ nhỏ trong lòng, cưng chiều hỏi:
_ Sao vậy? Gặp ác mộng sao?
_ Em thấy anh và Vũ Linh Hoa hạnh phúc bước vào lễ đường. Anh nhẫn tâm bỏ em theo cô ta.
_ Người nhẫn tâm bỏ em theo Vũ Linh Hoa, là Thẩm Hạo Khanh, không phải Thẩm Hạo Quân. Ngoan, đừng suy nghĩ lung tung.
Cô mệt mỏi nằm lên người anh, ghé tai vào ngực anh, nhỏ giọng thều thào:
_ Em biết mà! Chỉ là Thẩm Hạo Khanh dùng thân phận của anh để đi tán gái. Như thế chẳng phải đã biến anh thành tên khốn sao?
_ Bà xã, đêm qua chưa đủ để bịt cái mỏ hỗn của em sao?
_ Em nói sai sao? Mỏ hỗn giống anh đấy, em học từ anh đấy! Như nào? Có giỏi anh mách mẹ em đi, mẹ em không bênh anh đâu, lêu lêu!
Thẩm Hạo Quân bật cười, xoay người một cái liền đem cô nằm xuống bên cạnh. Đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô, gian xảo nói:
_ Bà xã, anh biết mẹ em cưng em rồi, mách lẻo thì được lợi ích gì? Trực tiếp phạt em, chẳng phải tốt hơn sao?
_ Vậy mỏ anh hỗn, em phạt anh kiểu gì?
_ Thì phạt anh giống như anh phạt em.
_ Anh lưu manh. Tránh ra!
Thẩm Hạo Quân tránh sang một bên, nhỏ giọng hỏi cô:
_ Hôm nay Vũ Linh Hoa đến tìm anh, em có muốn đi không?
_ Em đi làm gì? Cô ta tìm anh, đã tìm em đâu?
_ Nhưng tiểu tam đến nhà tìm, em một chút cũng không quan tâm à?
Ngọc Chiêu Vân quay người nhìn anh, giả vờ suy nghĩ, sau đó đáp lời:
_ Vậy em nên xem xét lại, dù sao thì anh đã nằm gọn trong tay em, anh muốn ly hôn em để đến với cô ta sao?
_ Nhưng vừa rồi em còn gặp ác mộng như vậy còn gì?
_ Anh...sao cứ nói sốc họng em vậy hả? Anh cứ chọc em, vậy mà lại nói cái mỏ em hỗn. Nó hỗn vì ai hả?
Ngọc Chiêu Vân giận dữ quay người đi vào phòng tắm, để lại Thẩm Hạo Quân cười ngu ngơ với sự dễ thương của cô. Đúng là chỉ có chọc vợ, anh mới còn mạng mà thôi!
...
Thẩm Hạo Quân đến Thẩm thị, vừa vào cửa đã gặp Tạo Hoà hốt hoảng chạy đến, ghé vào tai anh nói nhỏ:
_ Thẩm tổng, hợp đồng hôn nhân của anh bị sao chép rồi!
_ Chuyện gì đã xảy ra?
_ Tối qua bị hack, máy tính anh chỉ bị sao chép đi hợp đồng, ngoài ra không bị gì cả!
Thẩm Hạo Quân không nghĩ cũng biết là ai! Anh sải bước chân đi về hướng thang máy, lạnh giọng căn dặn Tạo Hoà:
_ Vũ Linh Hoa có đến, cứ cho cô ta lên phòng, đừng cản.
_ Thẩm tổng, trên cổ anh...
Thẩm Hạo Quân đưa tay sờ lên cổ, cảm giác hơi đau khiến anh nhớ đến tối qua. Anh nhếch mép cười, cũng không lên tiếng đáp lại Tạo Hoà.
...
Vũ Linh Hoa diện bộ váy body ôm sát cơ thể, lộ rõ ba vòng hoàn mỹ của một siêu mẫu quốc tế.
Cô ta ngắm nhìn bản thân trong gương, mỉm cười một cách đầy hài lòng. Cầm túi xách, chuẩn bị đến gặp bạn trai của cô ta.
Chị Châu trợn tròn mắt, mệt mỏi với Vũ Linh Hoa. Đúng là, mê trai đầu thai mới hết!
_ Hoa Hoa, em như vậy sẽ bị chú ý đó!
_ Mặc kệ em. Em là đang công khai khiêu chiến với Ngọc Chiêu Vân. Cô ta xinh đẹp thì đã sao, giỏi giang thì đã sao, nổi tiếng thì đã sao? Em không kém cô ta, em hơn cô ta rất nhiều!
_ Nhưng dù sao thì Ngọc Chiêu Vân vẫn đang là vợ của Thẩm Hạo Quân. Em không sợ cộng đồng mạng ném đá sao?
Vũ Linh Hoa quay người, hai tay chống lên thành ghế sofa, nhướn mày nhìn chị Châu, kiêu ngạo nói:
_ Em có điểm yếu của Ngọc Chiêu Vân, đến khi em bị chỉ trích, hợp đồng bị bại lộ, cô ta mới là tâm điểm của mạng xã hội.
_ Nham hiểm. Nhưng sao em biết được, Thẩm Hạo Quân có đứng về phía em hay không?
_ Anh ấy chỉ kết hôn hợp đồng, vậy tức là rất yêu em. Đứng về phía em hay chọn Ngọc Chiêu Vân, vẫn phải xem em dụ dỗ anh ấy như thế nào!
_ Aiya, ảo tưởng vừa thôi! Mau đi đi, ở đây chỉ thêm chướng mắt.
_ Xí, người không có tình yêu như chị, sao hiểu được cảm giác này?
Vũ Linh Hoa kiêu hãnh rời đi, chẳng thèm quan tâm biểu cảm khó coi của chị Châu.
...
Thẩm Tịch Y ghé qua Đông Chiêu, còn cầm theo thành quả cả buổi tối của mình.
Thẩm Tịch Y nhẹ nhàng đi vào văn phòng, nhìn Ngọc Chiêu Vân đang chăm chú làm việc, cô ấy nhỏ giọng hỏi vào:
_ Vân Nhi, cậu rảnh chứ?
_ YY? Mau vào đây!
Thẩm Tịch Y vui vẻ đi vào, ngồi đối diện với Ngọc Chiêu Vân. Đưa tập vẽ trong tay cho cô, sau đó nói:
_ Cậu xem thử đi, đây là bản vẽ mới của mình. Nó sẽ là trở thành bản vẽ dự thi của mình. Bắt đầu từ ngày mai, mình sẽ đến Thẩm thị làm việc.
_ Bản vẽ dự thi? Cậu thi cuộc thi thiết kế sao?
_ Phải, nó sẽ khiến mình có nhiều kinh nghiệm hơn.
Ngọc Chiêu Vân chăm chú nhìn bản vẽ, một lúc sau liền chỉ tay vào trong, nhỏ giọng nói:
_ Nó rất đẹp, nhưng cậu bị lỗi chỗ này! Cậu nên cho màu đậm hơn, thay vì một màu sáng. Nó sẽ trở nên khác biệt và đẹp mắt.
_ Cậu nhìn ra sao? Thật ra thì mình cũng định như vậy, nhưng tông màu mình chọn nó sẽ phản nhau!
_ Phản nhau? Vậy cậu thử với màu xanh dương đi, từ nhạt đến đậm, tuy tông màu nóng, nhưng vẫn tạo được điểm nhấn cho chiếc váy.
Thẩm Tịch Y suy ngẫm, hình dung ra những lời nói của Ngọc Chiêu Vân. Cô ấy gật gật đầu, có lẽ đã nghĩ ra được điều gì đó, vui vẻ đáp lại cô:
_ Vân Nhi, cậu giỏi thật đó! Mình không nghĩ ra cách giải trong một lúc, còn cậu chỉ cần nhìn đề là biết đáp án. Aiya, có người bạn tài sắc vẹn toàn như cậu, mình đúng là may mắn mà!
_ Nịnh nọt.
_ Làm gì có! Mình nói đúng mà! Nếu không giỏi, thì cái tên Dương Long gì đó có ghen ăn tức ở chắc! Mà mình nói này, cậu cẩn thận với hắn ta, hắn là tên cái gì cũng dám làm đấy!
Ngọc Chiêu Vân gật đầu, cười nhạt đáp lời:
_ Mình biết rồi! Hoá ra YY nhà ta quá giỏi võ, nên hắn không dám làm gì! Chứ không cũng chẳng may mắn về nước an toàn.
_ Dư thừa. Dương Long gì đó, mình đánh cho ra b.ã luôn, người gì mà yếu ớt, vừa đẩy là ngã.
_ Yo, chia tay người ta xong liền nói xấu sao? Cậu quá đáng quá đi!
Thẩm Tịch Y liếc xéo Ngọc Chiêu Vân, lên mặt nói:
_ Mình nói đúng, không nói sai! Trước kia là vì sắc đẹp nên mình mới chấp nhận quen hắn. May mắn là cậu khuyên mình, chứ không là đời con gái của mình đã bị hủy rồi!
_ Thôi đi cô nương. Cô không hủy đời trai của người ta thì thôi, chứ ở đó mà sợ. Sợ cái con khỉ á!
_ Cậu... cậu là cái đồ... cái đồ...
_ Mình nói đúng quá phải không?
Thẩm Tịch Y cứng họng, không cãi lại lời nói của Ngọc Chiêu Vân. Giận dỗi đến phồng má đỏ mặt, cầm tập vẽ mà rời đi!
_ YY về sao? Đừng tức giận, sẽ hại não đấy!
_ Mình không rảnh mà giận cậu! Tạm biệt!