• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cốc! Cốc! Cốc!

Tiếng gõ cửa cắt ngang hành động của cả hai. Ngọc Chiêu Vân bừng tỉnh, vội đẩy Thẩm Hạo Quân ra, nhưng anh lại như mãnh thú, ôm chặt lấy cô.

Đôi môi bắt đầu di chuyển, từ từ đi xuống cái cổ trắng ngần của cô. Rồi tạo nên một bông hoa đỏ chói, khiến người khác nhìn vào cũng phải chói mắt.

Ngọc Chiêu Vân thấy người bên ngoài cứ gõ cửa liên tục, không có giấu hiệu muốn ngừng lại. Cô một tay đẩy anh ra, một tay chống phía sau, khó khăn lên tiếng:

_ Quân, anh mau buông em ra. Bên ngoài có người đến.

_ Ngoan, họ rời đi nhanh thôi!

Đúng như lời Thẩm Hạo Quân nói, chưa đến ba giây, tiếng động bên ngoài đã không còn nữa! Cô nghi hoặc nhìn vẻ mặt đầy đắc ý của anh, liền nhớ đến Thẩm Tịch Y vẫn ở bên ngoài!

Trong đầu cô liền nghĩ: "Hai người họ quen biết nhau thân như vậy rồi sao? Vừa nãy là mình hẹn với YY mà? Không ngờ người vào lại là Thẩm Hạo Quân!"

Ngọc Chiêu Vân khi định hình lại, thì một nửa phần trên đã bị anh cởi ra. Cảnh xuân trước mắt, như thần dược khiến cho Thẩm Hạo Quân phải mê mẩn.

Cô kinh ngạc đẩy anh ra, vội chỉnh lại trang phục rồi tức giận nói:

_ Anh muốn gì đây? Em không dễ dãi đâu! Hôm đó là do có thuốc, không thì cũng không có chuyện đó!

_ Vậy trả lời câu nói vừa rồi của anh.

Thẩm Hạo Quân nhẹ nhàng hôn lên cánh tay cô, ánh mắt dịu dàng của anh, lại một lần nữa khiến cô xoay quanh nó.

Cô ngượng ngùng quay đi chỗ khác, từ từ lên tiếng:

_ Quân, ngay từ đầu em chỉ xem mối quan hệ này là cuộc hôn nhân hợp đồng. Cũng chưa từng nghĩ sẽ yêu anh. Bởi vì, em sợ sau hai năm kết thúc, em lại không chịu được mà níu kéo anh.

_ Vậy em có yêu anh không?

Ngọc Chiêu Vân nhìn vào đôi mắt chân thành của Thẩm Hạo Quân, nhất thời nhịp tim bị lệch đi một nhịp. Cô lắc đầu nhìn anh, khẽ đáp:

_ Em không. Nhưng... em rung động.

Thẩm Hạo Quân bật cười, một lần nữa lại kéo cô vào lòng, dùng nụ hôn để giao tiếp với nhau. Nói ra lại sợ cô ngại, anh chỉ đành dùng nụ hôn này, để cho cô biết, anh yêu cô là thật!

...

Ngọc Chiêu Vân và Thẩm Hạo Quân cùng nhau đi ra. Ở trong đó lâu như vậy, mà ba người kia vẫn chưa rời đi, ở chờ cũng rất chi là nghị lực.

Thẩm Tịch Y vừa nhìn thấy hai người họ, đã chạy nhanh đến kéo tay Ngọc Chiêu Vân, hỏi nhỏ:

_ Hai người làm lành rồi sao?

_ Phải.



Cô như nhớ đến chuyện gì đó, nheo mắt lại, nghi hoặc nhìn Thẩm Hạo Quân rồi nhìn sang Thẩm Tịch Y, nhỏ giọng hỏi:

_ Hai người, là mối quan hệ gì vậy?

_ Chiêu Vân, em vẫn không nhận ra sao? Họ đều là họ Thẩm đấy!

Thời Đình từ từ đi đến, giải đáp thắc mắc của Ngọc Chiêu Vân. Lúc này cô mới ngộ ra, hoá ra người ngu ngốc chính là cô. Hai người đều họ Thẩm, cũng thân nhau như vậy! Ngoài anh em ra, thì còn có thể có quan hệ gì chứ?

Cô nhíu mày nhìn hai anh em nhà họ Thẩm, ánh mắt né tránh của họ khiến cô không vui, nhỏ giọng lên tiếng:

_ Chuyện này có gì để giấu đâu chứ? Dù sao thì cũng không thể bắt hai người đổi họ.

_ Đúng đúng. Vân Nhi xinh đẹp lại tốt tính, rộng lượng bỏ qua cho tiểu nữ. Chuyện này không phải muốn giấu cậu đâu, mà là chưa có cơ hội thích hợp để nói.

_ Đừng nói nữa, Thời Đình, mau đến Đông Chiêu bàn lại hợp đồng với Vân Nhi đi!

_ Đúng rồi, nó trì hoãn khá lâu rồi đấy! Thời Đình, chúng ta đi mau!

...

Thẩm Tịch Y cùng Thẩm Hạo Quân đến căn nhà hoang ở một khu hẻo lánh. Nơi này rất ít người sinh sống, lại thường xuyên có cảnh trộm cướp hoành hành.

Cả hai bước xuống xe, nhìn ngó xung quanh một lượt, sau đó thả nhẹ bước chân đi vào trong. Hai tên canh cửa vừa nhìn thấy anh, đã vội đi đến, cười nói:

_ Thẩm thiếu, người đã được chúng tôi đưa đến rồi! Không biết, chúng tôi có thể đi rồi không?

_ Đợi một chút! Sau khi giải quyết chuyện riêng xong, người bên trong tôi tặng cho các người.

_ Tặng? Tặng? Thẩm thiếu, anh không đùa đó chứ?

_ Không đùa, chuẩn bị sẵn cho hai người luôn rồi!

Thẩm Tịch Y lạnh lùng quăng cho hắn một hộp bao cao su loại tốt. Họ vừa nhìn thấy liền vui mừng, cúi người cảm ơn hai người họ.

Thẩm Hạo Quân lười quan tâm đến, hiên ngang đi vào trong. Nhìn người phụ nữ đang vật vã dưới nền đất lạnh lẽo kia, anh lại thấy càng hứng thú với con mồi nhỏ bé này!

Phạm Thị hai tay bị trói ra sau, hai chân cũng bị buộc chặt, miệng thì bị dán keo. Càng khiến cô ta thảm hại hơn, chính là bên cạnh còn có cả đống những con gián đất bò xung quanh.

Cảnh tượng kinh hoàng này, Phạm Thị có mơ cũng không dám mơ đến. Ánh mắt sợ hãi đến bật khóc, gào thét trong vô vọng, chỉ muốn thoát khỏi nơi này càng sớm càng tốt!

Ánh mắt mở hờ, lại vô tình chạm vào ánh mắt sắc lạnh của Thẩm Hạo Quân. Phạm Thị nghĩ rằng anh đến cứu mình, nên vui mừng vùng vẫy.

Nhưng Phạm Thị đâu biết được, người muốn bắt cô ta chính là Thẩm Hạo Quân? Anh ngồi xuống cái ghế bên cạnh, đã được hai tên kia chuẩn bị từ trước.

Chân bắt chéo lại, nhìn Thẩm Tịch Y, nhỏ giọng lên tiếng:

_ YY, mở keo dán cho Phạm tiểu thư đi!



_ Vâng ạ!

Thẩm Tịch Y quỳ một chân xuống trước mặt Phạm Thị, không nhân nhượng mà kéo mạnh miếng băng dán ra, khiến cô ta đau đớn la lên:

_ A...

Phạm Thị trừng mắt nhìn Thẩm Tịch Y, sau đó nhẹ nhàng nhìn Thẩm Hạo Quân, vui vẻ nói:

_ Hạo Quân, cảm ơn anh đã đến cứu em. Không có anh, không biết em đã bị nhốt ở đây bao lâu nữa!

_ Phạm tiểu thư, cô còn không nhìn ra tình hình trước mắt sao? Nếu anh hai tôi đến cứu cô, thì đã tỏ ra lo lắng, sốt sắng chạy đến cứu người, sau đó liền rời đi! Chứ ở đây làm gì?

Phạm Thị ngơ ngác, cố gắng tiếp thu hết những gì mà Thẩm Tịch Y đã nói! Sau đó lại nhìn anh một lúc lâu, rồi từ từ hỏi anh:

_ Anh...là người bắt em? Có phải không?

_ Phải!

_ Nhưng tại sao? Tại sao anh lại đối xử với em như vậy? Rõ ràng em rất yêu anh, anh lại không nhìn ra. Bây giờ lại bày trò để bắt em, em kiện anh đó!

Thẩm Hạo Quân bình tĩnh châm điếu thuốc. Ánh mắt lạnh lùng lại vì khói thuốc lại càng trở nên sắc bén hơn! Anh hướng giọng nói đầy chế giễu cho Phạm Thị, nhẫn tâm nói ra mục đích của mình!

_ Phạm Thị, cô thuê người bắt cóc vợ tôi, nhưng không thành. Cô nói xem, tại sao tôi lại bắt cô? Cô dùng tiền mua được người khác, tôi cũng có thể dùng tiền mua lại họ. Nhưng tôi hơn cô ở chỗ, tôi có quyền lực.

_ Anh...anh vì cô ta mà làm vậy với em? Rõ ràng em mới là người được mẹ anh chọn. Tại sao lại là cô ta chứ?

_ Bởi vì cô ấy là vợ do ba tôi đặt từ lúc mới sinh. Cô cho dù là mười năm trước, được mẹ tôi chọn làm con dâu. Cũng không có tư cách vượt mặt Vân Nhi nhà tôi!

Phạm Thị ngớ người, hoá ra thợ săn luôn lộ diện phút cuối. Cứ ngỡ mình là thợ săn duy nhất, không ngờ đến cuối cùng, cô ta mới là con mồi của người khác!

_ YY, chúng ta đi!

_ Dạ, tạm biệt Phạm tiểu thư, hẹn ngày tái ngộ.


Thẩm Tịch Y mỉm cười trìu mến, nhưng trong nụ cười đó lại có vô vàn con dao, chỉ chờ đâm thẳng vào Phạm Thị.


Thẩm Hạo Quân ra khỏi cửa, ánh mắt hướng ra phía đường lớn, lạnh lùng nói với hai tên kia:


_ Cho các người.


_ Cảm ơn Thẩm thiếu, cảm ơn Thẩm thiếu.


Hai tên kai như hổ đói lâu ngày, chạy nhanh vào trong thưởng thức món ăn do người giàu ban tặng.


Phạm Thị sợ hãi vùng vẫy trong bất lực, cánh tay dơ bẩn đó lần lượt chạm vào cơ thể ngọc ngà của cô ta. Bất lực đến cùng cực, cũng không thể phản kháng lại sức mạnh của bọn họ. Cô ta đành mặc cho số phận.


Có trách thì trách cô ta quá ngu ngốc, đụng vào người không nên đụng. Lại còn mơ tưởng người đó đến cứu mình!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK