• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại Đông Chiêu.

Ngọc Chiêu Vân cùng Ý Nhi đến phòng họp, Thời Đình đã đem hợp đồng đến từ bao giờ.

Vừa nhìn thấy Ngọc Chiêu Vân, Thời Đình đã cười tươi, đưa tay mời cô ngồi xuống, sau đó nói:

_ Giám đốc Ngọc, chúng ta bàn lại chuyện hợp đồng, nhưng em đừng hủy hợp đồng, có được không?

_ Vậy phải xem thành ý của Thời tổng rồi!

_ Em yên tâm, tất cả đều do em quyết định.

Ngọc Chiêu Vân gật đầu hài lòng, không ngờ chính Thời Đình cũng muốn dùng cách này để tiếp tục hợp tác.

Nhưng nể tình Tây Chương đã nói giúp cho anh ta trước mặt cô, nên cô không truy cứu nữa! Nếu không, có cho cô cả núi tiền, cô cũng không tiếp tục hợp tác.

_ Thời tổng, em chỉ cần một điều kiện thôi, sẽ không vượt quá mức cho phép của anh.

_ Được, điều kiện gì anh cũng đồng ý.

Ngọc Chiêu Vân chỉ tay vào hợp đồng, bảo Thời Đình kí lại, rồi từ từ nói ra mục đích của mình!

_ Anh kí lại hợp đồng mới đi! Điều kiện của em đơn giản lắm! Em chỉ muốn biết, Thẩm Nhật Mai, là ai?

_ Chẳng phải là em họ nuôi của Hạo Quân sao?

_ Không đơn giản là em họ và em nghĩ, anh cũng biết rõ chuyện này!

Thời Đình chẳng hiểu Ngọc Chiêu Vân nói gì cả! Không phải em họ nuôi thì là gì chứ? Chẳng lẽ là tình nhân, bị Ngọc Chiêu Vân phát hiện rồi?

Cô quan sát thấy Thời Đình vẫn không tin chuyện mình, đã lên tiếng nhỏ giọng nói:

_ Là nuôi, không phải ruột. Tâm tư của Thẩm Nhật Mai, anh nhìn sơ qua cũng có thể thấy. Tuy bây giờ không có chút ảnh hưởng gì với em, nhưng cô ta sẽ là Phạm Thị thứ hai, muốn dồn em vào chỗ chết!

_ Thế em đi nói với Hạo Quân đi! Cậu ấy sẽ có cách giải quyết cho em.

_ Anh nghĩ anh ấy không biết sao? Anh không cho cũng được, vậy hợp đồng em sửa lại, toàn bộ chi phí bên anh chịu hết!

Thời Đình kinh ngạc, vội kéo hợp đồng lại, nhìn cô cười cười, rồi nói:

_ Chiêu Vân, anh biết em khoan hồng độ lượng, không giận dai như vậy! Anh cho, cho em là được chứ gì?

_ Xem như anh biết điều. Mau kí rồi về đi!

_ Được, được!

...

Buổi tối, tại Thẩm viên.

Thẩm Nhật Mai xem tin tức của mấy ngày trước, vô tình nhìn thấy tin Phạm Thị bị cảnh sát đưa đi, ngay trước cổng Tập đoàn Ngọc thị.



Cô ta lướt đi lướt lại, tuy tin tức đã được phong tỏa, nhưng lại không ít người biết đến. Phạm thị vì chuyện này mà ảnh hưởng không nhỏ.

Thẩm Nhật Mai vừa ăn điểm tâm vừa tìm kiếm cái tên Phạm Thị. Không ngờ lại ra nhiều cái hay ho như vậy! Còn có, hình ảnh Phạm Thị và Thẩm Hạo Quân đi xem mắt ở quán cà phê Tây Hồ.

Thẩm Nhật Mai liền hiểu, hóa ra Phạm Thị không đu được Thẩm Hạo Quân liền chuyển sang Ngọc Trác Đông. Cô ta cười gian xảo, lên tiếng mắng Phạm Thị:

_ Ngu ngốc. Đã biết Ngọc Chiêu Vân là vợ của Thẩm Hạo Quân, là em gái của Ngọc Trác Đông, vậy mà còn đâm đầu vào chỗ chết.

Cốc! Cốc! Cốc!

Thẩm Nhật Mai vứt điện thoại qua một bên, sau đó đi ra mở cửa. Người đứng phía sau cánh cửa là Thẩm Trạng Nguyên.

Ông ta đưa cho Thẩm Nhật Mai một tài liệu, không biết bên trong là gì, lại khiến cô ta vui mừng, lên tiếng cảm ơn Thẩm Trạng Nguyên:

_ Ba, nhanh như vậy đã có rồi sao? Con cảm ơn ba nhiều! Đợi con thật sự trở thành thiếu phu nhân của Thẩm gia, nhất định sẽ không để ba chịu thiệt.

_ Ngoan lắm, đi ngủ sớm cho đẹp da đi!

_ Dạ, ba ngủ ngon.

Bụp.

Cánh cửa được đóng lại, phía sau lớp mặt nạ hiếu thảo của Thẩm Nhật Mai, lại chính là gương mặt quỷ dữ đầy đáng sợ. Cô ta tháo bỏ lớp da rườm rà kia, để lộ khuôn mặt bị bỏng nặng, đỏ một bên mặt, nhìn vào thật đáng sợ.

Thẩm Nhật Mai từ từ đi đến trước gương, nhìn khuôn mặt bị hủy dung của mình, bất giác cô ta lại nở nụ cười đầy ghê rợn. Đưa tay lên sờ vào nó, lại xem nó như thứ quý báo mà cưng nựng. Hoàn toàn không hề có ý ghét bỏ nó.

Cô ta trợn mắt nhìn bản thân mình trong gương, giọng nói lạnh lùng vang lên giữa không gian đầy lạnh lẽo này!

_ Ngọc Chiêu Vân, nếu như không phải mày xuất hiện, thì kế hoạch của tao sẽ không bị mày làm rối lên. Nếu đã như vậy, tao nhất định sẽ khiến mày, phải chịu đau khổ như tao bây giờ!

Thẩm Nhật Mai cười điên loạn, cứ như muốn đem người cô ta vừa nói, biến thành cô ta như bây giờ! Sau đó điềm nhiên cầm lớp da giả lên, đeo lại lên mặt.

Rất nhanh, gương mặt xấu xí kia đã trở nên xinh đẹp và đầy kiều diễm. Bí mật kinh hoàng này, chắc chỉ mình cô ta và Thẩm Trạng Nguyên biết. Nhưng vì mục đích chính, ông ta vẫn chưa muốn vứt bỏ Thẩm Nhật Mai.

Lòng dạ con người, có lẽ còn đang sợ hơn cả gương mặt bị hủy dung.

...

Sáng hôm sau, Thẩm Nhật Mai đến Thẩm gia tìm Thẩm Hạo Quân, muốn cùng anh đến Thẩm thị.

Vừa vào cửa đã thấy anh từ trên lầu đi xuống, cô ta chạy nhanh đến ôm lấy cánh tay anh, nhưng không ngờ lại bị anh phũ phàng tránh né.

Hai tay dừng ở không trung, ngượng ngùng nhìn những người làm trong nhà! Lâm Chân cũng vừa hay đi xuống nhìn thấy, giả vờ không biết chuyện gì, vui vẻ cười nói như bình thường.

_ Nhật Mai, con đến sớm vậy sao? Đã ăn sáng chưa? Vào ăn cùng bác và Hạo Quân.

_ Con chào bác. Vậy con phiền bác rồi!

_ Aiya, đều là người nhà, làm gì phải khách sáo vậy chứ?

Thẩm Nhật Mai cười gượng, cả Thẩm gia này chẳng ai đặt cô ta vào mắt, với vị trí thiếu phu nhân tương lai mà cô ta ao ước.



Lâm Chân biết điều, kéo Thẩm Nhật Mai ngồi vào trong, rồi ngồi bên cạnh cô ta. Thẩm Nhật Mai nắm chặt tay, muốn ngồi cạnh Thẩm Hạo Quân, nhưng lại bị Lâm Chân đi trước một bước như vậy!

Thẩm Nhật Mai quan sát Thẩm Hạo Quân, chẳng thấy anh quan tâm cô ta chút nào! Cảm giác bản thân thật lạc lõng, nhẹ nhàng lên tiếng hỏi anh:

_ Anh Hạo Quân, chút cho em quá gian đến Thẩm thị nha?

_ Vừa nãy cô đến đây bằng gì?

_ Tài xế đưa đến!

_ Thế sao không đến thẳng Thẩm thị? Tôi còn phải ghé qua đón Vân Nhi, không rảnh chở theo cô.

Thẩm Nhật Mai ngượng ngùng nhìn sang Lâm Chân, đưa ánh mắt cầu xin nhìn bà ấy. Lâm Chân thở dài, sau đó lên tiếng nói đỡ cô ta:

_ Hay là con cho con bé quá gian, cũng tiện đường đến Thẩm thị mà?

Thẩm Hạo Quân nhìn Lâm Chân, suy nghĩ hồi lâu cũng gật đầu đồng ý. Anh nhẹ nhàng đặt đĩa và dao xuống bàn, lấy khăn lau miệng, sau đó nói với Lâm Chân:

_ Mẹ, ít hôm nữa con sẽ đón Vân Nhi qua Thẩm Hạo ở, lâu lâu sẽ về thăm mẹ.

_ Con đã hỏi ý kiến con bé chưa?

_ Con sẽ hỏi. Mẹ ăn tiếp đi, con phải đi rồi!

_ Anh Hạo Quân, đợi em.

Thẩm Nhật Mai chạy theo sau anh, trong đầu không ngừng nghĩ đến chuyện anh vừa nói. Nếu hai người thật sự ở với nhau, vậy khoảng cách giữa cô ta và Thẩm Hạo Quân càng cách xa nhau.

Cô ta đi nhanh đến ngang với anh, giả vờ như quan tâm đến cảm xúc của Ngọc Chiêu Vân, nhưng là muốn thăm dò Thẩm Hạo Quân.

_ Anh Hạo Quân, em nghĩ chị Vân Nhi sẽ không đồng ý ở riêng với anh. Bởi vì hai người vẫn chưa làm lễ cưới.

_ Liên quan gì đến cô?

Thẩm Hạo Quân mở cửa lái, vừa định ngồi vào trong, liền nhìn thấy hành động của Thẩm Nhật Mai, anh nhanh miệng nói lớn:

_ Mau ra ghế sau.


_ Nhưng em bị say xe, không thể ngồi phía sau.


_ Vậy bảo tài xế đưa cô đi!


Bụp.


Thẩm Hạo Quân không có kiên nhẫn, nhanh chóng vào trong xe, đề máy muốn chạy, bên cạnh Thẩm Nhật Mai đã ngồi vào ghế lái phụ, thắt dây an toàn, ngồi ngay ngắn đợi đi cùng anh.


Thẩm Hạo Quân tức giận, lấy điện thoại gọi điện cho Tạo Hòa, lạnh lùng giao việc cho anh ta:


_ Chiếc xe mang biển số 29***, lập tức thay mới toàn bộ.


_ Vâng, Thẩm tổng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK