• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

_ Ba, tiệc ở Tây gia, ba có đi không?

Thẩm Nhật Mai cùng Thẩm Trạng Nguyên đang dùng bữa tối. Vẻ mặt không mấy tốt đẹp của ông ta, bởi vì câu hỏi của cô ta, mà trở nên vui vẻ một chút!

Thẩm Trạng Nguyên đặt chén đũa xuống bàn, nhìn Thẩm Nhật Mai một chút, rồi nói:

_ Không đi, con muốn thì đến đi cùng bác gái của con. Nếu được thì bám lấy Thẩm Hạo Quân một chút, biết đâu lại có tiến triển!

_ Ba, anh Hạo Quân và Ngọc Chiêu Vân đã sống chung với nhau rồi! Thẩm Hạo lại ở cạnh Ngọc gia, con e là...

_ Hèn hạ. Mày nên nhớ tao đã nuôi mày mấy chục năm nay, đến chuyện báo hiếu cho tao mà mày cũng không muốn làm sao? Không làm được thì cuốn gối đi khỏi Thẩm viên này đi!

Thẩm Trạng Nguyên tức giận, khiến Thẩm Nhật Mai sợ hãi cúi đầu. Cô ta trầm ngâm một lúc, rồi ngước lên nhìn ba mình, nhỏ giọng nói:

_ Ba, con sai rồi, sau này sẽ không nói ra những lời như vậy nữa!

_ Suy nghĩ thông suốt thì tốt, muốn hưởng vinh hoa phú quý, thì nên chịu cực chịu khổ. Ở đâu ra mà dâng đến miệng cho mày ăn miễn phí. Mau ăn đi!

...

Buổi chiều ngày hôm sau, tất cả đều đã có mặt ở Thẩm Hạo, chỉ còn chờ Thẩm Hạo Quân và Ngọc Chiêu Vân. Nhưng đã hơn nửa tiếng, hai người trên lầu vẫn không có động tĩnh gì!

Ting, tinh...

Tiếng chuông cửa vang lên, dì La đi ra xem máy quay bên ngoài cổng, rồi quay ra phòng khách, cúi người kính cẩn, nói:

_ Phu nhân, Thẩm tiểu thư đến!

_ Thẩm Nhật Mai? Lại muốn giở trò gì đây? Không được mở cửa!

_ YY. Dì ra mở cửa cho nó vào!

Dì La gật đầu, sau đó đi nhanh ra mở cửa. Thẩm Tịch Y khó chịu, nhìn Lâm Chân, hỏi:

_ Mẹ, cho cô ta vào làm gì? Nhìn chẳng ưa chút nào!

_ Cái con bé này! Có gì từ từ giải quyết, làm gì phải khó chịu như vậy chứ? Trác Đông, con quản nó giúp bác, đừng để nó gây rối.

Ngọc Trác Đông miễn cưỡng gật đầu, nói quản Thẩm Tịch Y, anh thà quản Ngọc Chiêu Vân nhà anh. Anh ta mà lạng quạng, chắc Thẩm Tịch Y liếc mắt một cái, anh ta liền sợ hãi không dám nhìn thẳng.

...

_ Bác gái, chị họ, chào mọi người.

_ Nhật Mai, hôm nay con xinh thật đó, mau lại đây ngồi!

_ Anh Hạo Quân đâu rồi bác? Từ ngày xuất viện, con chưa gặp lại anh ấy!

_ Bận thay đồ cho vợ rồi!

Thẩm Tịch Y lạnh lùng lên tiếng, khiến bầu không khí trở nên khác lạ! Ngọc Trác Đông cười gượng, vội vàng kéo Thẩm Tịch Y đi mất, mặc cho cô ấy vùng vẫy muốn thoát ra.

Lâm Chân không nhắc đến chuyện đó nữa, hỏi láy sang chuyện khác, khiến Thẩm Nhật Mai cảm thấy không vui.

_ Nhật Mai, ba con không đi cùng sao?

_ Dạ không, ba con không khỏe, nên bảo con đến đi cùng bác và anh Hạo Quân.

_ Được, mọi người đều là người một nhà, không cần phải khách sáo làm gì!

Thẩm Nhật Mai đưa mắt nhìn Dương Như Ý, một lúc lâu liền lên tiếng hỏi:

_ Xin hỏi, cô gái này là ai vậy?

_ Là bạn gái tôi, Dương Như Ý. Dương Nhi, đây là người mà anh nói với em đấy, Thẩm Nhật Mai.

_ Chào cô Thẩm.

Thẩm Nhật Mai gật đầu một cái rồi xem như không liên quan gì nữa, khiến Dương Như Ý như bị làm lơ. Thời Đình ôm lấy cô ta an ủi, không muốn gây thêm rắc rối gì nữa!

Cộp, cộp, cộp...

Giày cao gót nện xuống sàn, tạo nên tiếng động chói tai, vang vọng xuống phòng khách. Tất cả đều chú ý đến, Thẩm Nhật Mai cũng không ngoại lệ.

Thẩm Hạo Quân nắm tay Ngọc Chiêu Vân, từ từ bước xuống lầu. Chiếc váy đuôi cá màu trắng ôm sát cơ thể, làm lộ rõ từng đường cong trên cơ thể Ngọc Chiêu Vân.

Thẩm Hạo Quân lại sợ cô bị vấp, cứ không ngừng quan sát bên dưới, còn ga lăng xách váy cho cô, khiến mọi người đều nhìn bằng con mắt khác!

Thẩm Nhật Mai quan sát thấy, trong lòng đã cảm thấy tức giận. Nếu như Ngọc Chiêu Vân không xuất hiện, thì có lẽ, vị trí cô đang đứng, đã thuộc về cô ta.

Lâm Chân vui vẻ đi nhanh đến, nắm lấy tay Ngọc Chiêu Vân, xoay nhẹ một vòng, rồi nhìn những người phía sau, tự tin nói:

_ Thấy sao? Chiếc váy có một không hai, do chính tay bác chọn, có phải rất đẹp không?

_ Phải, bác gái đúng là có mắt nhìn, sau này đi mua sắm, bác nhớ gọi con với nha!

_ Được, sẽ không thiếu chỗ cho Dương Nhi.

_ Mẹ, nó quá hở.

Ngọc Chiêu Vân bất ngờ lên tiếng, Lâm Chân quay lại quan sát trước sau, rồi đánh giá:

_ Không hở, như vậy rất đẹp. Với lại, con mặc không quen, nên mới như vậy! Từ từ không để ý, sẽ không hở nữa!

_ Bác nói đúng, chị dâu mặc như vậy rất đẹp. Phải rồi, vết thương của anh Hạo Quân đã đỡ chưa? Mấy ngày nay em lo cho anh lắm, sợ không ai chăm anh.

Thẩm Hạo Quân không nhìn cũng biết vẻ mặt đắc ý của Thẩm Nhật Mai, đang hướng về phía Ngọc Chiêu Vân.

Anh là người, đến phụ nữ còn ghen, thì chắc chắn Ngọc Chiêu Vân cũng dùng cách y như vậy để ghen với anh. Nên là, mặc cho cô muốn làm gì thì làm!

Ngọc Chiêu Vân khoanh tay trước ngực, lên tiếng đáp trả lại Thẩm Nhật Mai, khiến cô ta im bặt:

_ Tôi quên mất phải chăm anh ấy rồi! Nhưng có đều, anh ấy lại muốn chăm tôi hơn là tôi chăm anh ấy! Thế nào, cô lo cho anh ấy, vậy có lo đến mất ăn mất ngủ luôn không?

_ Cô...

...

Ngọc Trác Đông kéo tay Thẩm Tịch Y ra sân, cô ấy vùng vẫy thoát khỏi cánh tay cứng rắn của anh ta.

Thẩm Tịch Y hiểu ý tốt của Ngọc Trác Đông, nhưng kéo qua kéo lại như vậy, người khác sẽ hiểu lầm! Cô ấy tức giận, đi đến ngồi xuống xích đu, lạnh giọng lên tiếng:

_ Anh đâu cần phải nghe lời mẹ tôi như vậy! Mẹ tôi rất hay ghép đôi, anh như vậy càng khiến bà ấy có hứng thú thêm thôi!

_ Ghép đôi?

_ Phải, mẹ tôi ghép đôi thường xuyên luôn là đằng khác! Một là không làm, còn làm là phải khiến cho họ yêu nhau mới thôi!

Ngọc Trác Đông lúc này mới hiểu hai từ "ghép đôi" là gì! Nhưng như vậy chẳng khác nào bà mai, luôn muốn người khác phải hạnh phúc.

Ngọc Trác Đông ngồi xuống ghế gần đó, quan sát nét đẹp vừa không mấy dịu dàng của Thẩm Tịch Y, nói chung là một nữ cường chính hiệu. Vẻ đẹp này, khác với những người con gái khác, nó khiến người nhìn phải mê mẩn vào nó.

Anh ta tằng hắng, sau đó nhỏ giọng hỏi Thẩm Tịch Y:

_ Thẩm Tịch Y, cô với Vân Nhi chơi với nhau bao lâu rồi?

_ Không rõ, chỉ nhớ hai đứa tình cờ gặp nhau, sau đó thì thường xuyên qua lại, rồi trở thành bạn. Nhưng năm hai tôi phải đi du học, bốn năm sau đó thì chỉ liên lạc qua điện thoại. Với lại, bọn tôi rất có duyên, từ người lạ trở thành bạn thân, từ bạn thân lại trở thành chị dâu của nhau. Haizz, duyên phận khó đoán.

Thẩm Tịch Y thở dài, ngước lên nhìn Ngọc Trác Đông, thấy anh ta cứ nhìn mình không chớp mắt, cô ấy đưa tay quơ trước mặt, khẽ gọi:

_ Ngọc Trác Đông, anh sao vậy?

_ À, không sao!

_ Anh không khỏe sao? Mặt anh đỏ lắm đấy!

_ Tôi không sao! Chỉ là, vẻ đẹp của em khiến tôi chìm đắm vào nó.

Ngọc Trác Đông vậy mà lại nói thẳng ra, khiến Thẩm Tịch Y đứng hình. Nhưng rất nhanh đã thay đổi biểu cảm, vui vẻ nói:

_ Thật sao? Không tin được anh lại khen tôi đấy! Cảm ơn anh.

Ngọc Trác Đông ngơ ngác đến bật ngửa, người phụ nữ này không những không ngượng ngùng, mà còn vui vẻ cảm ơn anh.

Vậy trong đầu cô toàn những thứ trong sáng sao? Một chút Khái niệm về tình yêu cũng không hiểu?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK