• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngọc Chiêu Vân tỉnh giấc, quan sát thấy ai cũng mang gương mặt không vui. Cô nhíu mày dụi dụi mắt, nhìn Thẩm Tịch Y vẫn đang xem bình luận trong bài đăng của Thẩm Nhật Mai, cô khẽ hỏi:

_ YY, cậu và mọi người sao vậy? Có chuyện gì không vui sao?

_ Vân Nhi, không có chuyện gì cả! Mọi người vẫn bình thường mà, chỉ là lo cho anh hai nên hơi mệt á!

Ngọc Chiêu Vân nhìn Thẩm Hạo Quân vẫn đang hôn mê, sau đó nhìn mọi người, khẽ nói:

_ Vậy mẹ và mọi người về nghỉ đi, Hạo Quân con lo được rồi!

_ Như vậy sao được? Dù sao cũng không ai có việc gì quan trọng, ở đây cùng đợi Hạo Quân tỉnh lại.

_ Phải đó, cậu đừng lo lắng quá sức, sẽ không tốt cho sức khỏe!

Ngọc Chiêu Vân gật đầu, cô bây giờ chẳng bận tâm chuyện gì nữa! Một lòng chỉ muốn Thẩm Hạo Quân tỉnh lại, cô mới có thể bỏ qua gánh nặng này!

Thời Đình xem đồng hồ, thấy đã quá giờ trưa, nên lên tiếng đề nghị:

_ Hay là con đi mua chút gì đó cho mọi người. Bác gái, bác muốn ăn gì?

_ Ăn gì cũng được! Con mua nhiều một chút, bác sợ Hạo Quân tỉnh lại sẽ đói.

_ Dạ được, con đi đây!

Thời Đình ra khỏi phòng, vừa đến ngã rẽ, ánh mắt nhìn ra xa, người xuất hiện trước mắt khiến anh ta ngạc nhiên. Quay người chạy nhanh về phòng bệnh.

Tất cả đều nhìn anh với ánh mắt khó hiểu, vừa đi không lâu lại chạy về, cứ như ma đuổi.

Thời Đình thở gấp, tay chỉ chỉ ra cửa, vội vàng nói:

_ Thẩm Nhật Mai đến rồi!

_ Cái gì? Cô ta còn mặt mũi mà đến đây sao?

_ Có chuyện gì à?

Ngọc Chiêu Vân mở to mắt nhìn Thẩm Tịch Y, muốn biết họ đã giấu cô chuyện gì! Cô ấy biết mình không giấu được, chỉ mở điện thoại cho Ngọc Chiêu Vân xem.

Cô xem xong rồi trả điện thoại lại cho Thẩm Tịch Y, chỉ nhẹ nhàng nói:

_ Mặc kệ cô ta đi!

_ Vân Nhi, cậu bị úng não sao? Từ bao giờ lại trở nên nhân từ vậy chứ? Cậu không lên tiếng, mình cũng sẽ khiến cho cô ta phải chết tâm với anh hai.

Cạch.

Cửa phòng được một lực đẩy vào, Thẩm Nhật Mai đi vào, trên tay còn cầm theo giỏ trái cây. Nhìn Lâm Chân và Thẩm Tịch Y, vui vẻ chào hỏi:



_ Chào bác, chào chị họ, con đến thăm anh Hạo Quân.

_ Người chị dâu như tôi tàn hình rồi sao?

Lời nói bất ngờ của Ngọc Chiêu Vân, khiến Thẩm Tịch Y vui mừng, đưa ánh mắt sùng bái nhìn cô.

Ngọc Chiêu Vân chống tay lên giường, ánh mắt lạnh lùng nhìn Thẩm Nhật Mai. Chỉ thấy gương mặt đỏ lên vì kiềm chế của cô ta, đã khiến cô vui được đôi chút!

_ Chị dâu, chào chị.

_ Miễn cưỡng chào như vậy, tôi cũng không cần nữa! Cảm ơn cô đã đến thăm chồng tôi!

_ Có gì phải khách sáo chứ? Anh ấy vì chị nên mới bị thương, tôi đến là muốn chăm sóc cho anh ấy!

Lời nói vô liêm sỉ của Thẩm Nhật Mai, làm mọi người phải ngớ người. Cô ta còn không biết mình đã làm ra chuyện gì hay sao? Bây giờ lại giả vờ thanh cao, đến đây để chăm sóc chồng người khác!

_ Nếu chị thấy cực quá, vậy tôi thay chị, chăm anh ấy! Chị về nghỉ ngơi, rồi lo cho Đông Chiêu.

_ Vậy cô cũng muốn thế chỗ thiếu phu nhân của tôi luôn sao?

_ Muốn chứ!

Lời vừa dứt, Thẩm Nhật Mai liền nhận ra mình bị Ngọc Chiêu Vân chơi khăm. Thừa cơ hội cô ta không chú ý, đã hỏi trúng tim đen.

Hai tay cầm hai trái cam, vội đặt lại vào giỏ, nhìn Lâm Chân giải thích:

_ Bác, con không có ý đó đâu! Là chị dâu hỏi nhanh quá, con không kịp định hình, nên... nên...

_ Nên trả lời theo suy nghĩ của mình, có đúng không em họ nuôi?

Thẩm Tịch Y độc mồm nói ra những lời, khiến cô ta phải bật khóc. Gương mặt bạch liên hoa này, đúng là không lẫn đi đâu được! Nó chỉ có thể hiện hữu trên gương mặt của Thẩm Nhật Mai.

Cô ta đưa tay lên lau nước mắt, uất ức nói:

_ Chị họ, em không có ý đó mà! Sao mọi người không ai tin con? Con cũng chỉ muốn chăm sóc cho anh Hạo Quân, hoàn toàn không có ý gì hết!

Bốp.

Tiếng vang thất thanh, khiến tất cả đều hả dạ. Ngọc Chiêu Vân ngồi một bên xem kịch, chính mắt nhìn bạn thân trừng trị trà xanh.

Thẩm Nhật Mai bị mất đà ngã ra sau, chiếc giày cũng vì lực quá mạnh mà gãy gót. Cô ta ôm một bên mặt, kinh ngạc nhìn Thẩm Tịch Y, tức giận quát:

_ Chị họ, sao chị lại đánh tôi?

_ Tại sao tôi lại đánh cô sao? Cô không xem lại mình, đã làm chuyện gì trên mạng rồi? Đăng dòng tin như vậy, khác nào nói Vân Nhi là đồ sao chổi, mang lại vận xui cho anh hai?

Thẩm Nhật Mai nhìn Ngọc Chiêu Vân, ánh mắt đầy hận thù của cô ta, không thể giấu đi được! Cô ta cúi gằm mặt, cảm thấy bản thân không được hành xử quá giới hạn, nên đã dịu lại, nhẹ nhàng lên tiếng xin lỗi:



_ Chị dâu, em xin lỗi, khi về sẽ xóa bài đăng. Chị họ, chị đừng giận, em sẽ không như vậy nữa! Bác ơi, bác đừng để bụng chuyện hôm nay được không? Để ba con biết, sẽ không hay!

_ Sẽ không hay? Hay là sợ bị chú tôi giáo huấn? Biết sợ thì đừng làm, có gan làm mà không có gan chịu, hèn hạ!

...

Thẩm Nhật Mai chịu nhục rời đi, ra đến cổng bệnh viện, cô ta còn không cam tâm, quay lại nhìn một cái rồi mới tức giận bỏ đi!

Thẩm Nhật Mai ngồi sau xe taxi, hậm hực lấy điện thoại gọi cho Thẩm Trạng Nguyên, uất ức nói vào điện thoại:

_ Ba, bọn họ không ai muốn nhìn mặt con.

_ Hồ đồ. Là do mày đăng dòng tin đó, không như vậy thì họ làm gì có cơ hội nắm thóp mày chứ?

_ Ba...con không cố ý. Con chỉ muốn lợi dụng cộng đồng mạng, gây khó dễ cho Ngọc Chiêu Vân. Nhưng ai ngờ, bọn người họ Thẩm đó lại bênh vực cô ta như vậy!

_ Mày về đây cho tao, bớt gây chuyện lại đi! Chỉ giỏi đem phiền phức về cho tao.

Thẩm Nhật Mai nắm chặt điện thoại, sự hận thù trong cô ta càng lớn, chỉ muốn thật sự khiến cho Ngọc Chiêu Vân phải chết mất xác.

_ Ngọc Chiêu Vân, mày nghĩ có Thẩm gia che chở, là muốn làm gì thì làm sao? Đợi tao nắm được hoàn toàn thóp của mày, thì mày nghĩ mình còn cơ hội trở mình sao? Đợi đó cho tao!

...

_ Phạm Thị, tại sao cô lại có ý muốn sát hại Ngọc Chiêu Vân? Cô có biết, hành vi này có thể ngồi tù hay không?

_ Là cô ta cướp bạn trai của tôi, tôi muốn lấy lại thứ thuộc về mình!

Vị cảnh sát lắc đầu, chuyện Thẩm Hạo Quân và Ngọc Chiêu Vân lấy nhau, đã muốn lấn sang các nước lân cận. Không chừng họ đã biết từ lâu luôn rồi!

Cảnh sát tra khảo, nhưng ngoài chuyện Ngọc Chiêu Vân cướp bạn trai của cô ta, thì chẳng còn khai gì nữa!

_ Phạm Chính đến rồi!


Giọng nói của một vị cảnh sát khác vang lên trong loa phát thanh. Phạm Thị vừa nghe đến tên ba mình, cô ta liền vui mừng, nhìn hai cảnh sát trước mắt, lên giọng khiêu khích:


_ Ba tôi đến rồi, có giỏi thì các người kết tội của tôi đi!


_ Phạm Thị, cô vẫn chưa biết gì sao? Hợp đồng của Thẩm thị đã rút vốn đầu tư, Phạm thị nay mai sẽ phá sản nhanh thôi!


_ Cái gì? Thẩm thị rút vốn đầu tư? Các người lừa tôi sao?


Hai vị cảnh sát lắc đầu, không nhanh không chậm mở tin tức cho cô ta xem, phóng viên phát trực tiếp vào vài giờ trước, đã khiến cho Phạm Thị kinh ngạc mở to mắt!


_ "Tin mới nhất. Phạm Thị, con gái của Phạm Chính, đã bất ngờ đến Đông Chiêu làm loạn, có ý muốn sát hại Ngọc Chiêu Vân, giám đốc của Đông Chiêu. Theo nguồn tin, Phạm Thị trước kia đã từng xem mắt với Thẩm Hạo Quân, bây giờ anh đã là chồng của Ngọc Chiêu Vân. Nếu đoán không lầm, Phạm Thị chính vì còn ghim chuyện này, nên mới cư xử bốc đồng, suy nghĩ không đúng đắn. Hiện bây giờ, Thẩm thị đã đăng tin, rút vốn đầu tư với Phạm thị, khiến Tập đoàn điêu đứng, và đang bên bờ vực sống còn. Chúng tôi sẽ đưa tin sớm nhất về chuyện này!"


Phạm Thị hoàn toàn không muốn tin chuyện này là sự thật. Nếu ngay từ đầu, cô ta không có ý bắt cóc Ngọc Chiêu Vân, cũng không có ý muốn giết cô. Thì có lẽ, mọi chuyện đã không ra nông nỗi này!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK