Hai giờ chiều, Ngọc Chiêu Vân ghé qua Đông Chiêu. Nghỉ lâu như vậy, nơi này cũng đã trở nên âm u. Vì chuyện Phạm Thị gây chuyện, đã tạo nên làn sóng mạnh cho Đông Chiêu.
Nhưng may mắn là, Ngọc Chiêu Vân là người bị hại, các đối tác cũng tìm hiểu rõ mọi chuyện, mới tiếp tục hợp tác với cô.
Ý Nhi vừa đàm phán xong với đối tác, xuống sảnh đã nhìn thấy Ngọc Chiêu Vân đến. Cô ta vui vẻ nói với đối tác bên cạnh:
_ Trương tổng, giám đốc Ngọc đến rồi!
Trương Bá nhìn theo hướng tay chỉ của Ý Nhi, ông mỉm cười một cái rồi hướng Ngọc Chiêu Vân đi đến! Cô cũng nhìn thấy, nên thả nhẹ bước chân đi đến, vui vẻ chào hỏi:
_ Trương tổng, thất lễ rồi!
_ Không sao, chuyện của cô và Thẩm tổng, ai ai cũng biết, chúng tôi có thể thông cảm mà!
_ Cảm ơn ông, vậy hôm khác chúng ta nói chuyện tiếp, tôi còn có việc, đi trước đây! Tạm biệt Trương tổng!
_ Được, tạm biệt giám đốc Ngọc!
Ngọc Chiêu Vân mỉm cười, Trương Bá vừa đi qua, gương mặt tươi cười đã biến mất, thay vào đó là vẻ mặt chán ghét và lạnh lùng.
Ý Nhi vừa nhìn vẻ mặt thay đổi biểu cảm của cô, cô ta cũng hiểu được, người tên Trương Bá này không hề đàng hoàng.
Ngọc Chiêu Vân vào thang máy, cửa vừa đóng lại, cô liền quay sang dặn dò Ý Nhi:
_ Chị Ý Nhi, sau này không có em ở đây thì không được đồng ý lịch hẹn của Trương Bá. Nếu quá gấp, chị gọi thêm người đi cùng, không được ở một mình một chỗ với ông ta.
_ Sao vậy?
_ Trương Bá nổi tiếng là háo sắc, chỉ là ông ta che đậy quá giỏi thôi! Chị cẩn thận chút!
_ Được, chị biết rồi! À phải rồi, chị nghe nói, Phạm Thị được bảo lãnh ra nước ngoài, không biết là ai đã làm!
Ngọc Chiêu Vân không trả lời, lại còn giả vờ lấy điện thoại ra xem, khiến Ý Nhi nhíu mày nghi hoặc. Cô ta nhìn một lúc liền hiểu, chỉ thở dài một hơi, rồi hỏi:
_ Sao lại làm vậy? Rõ ràng cô ta muốn hại em mà!
_ Nhưng em đổi lại thứ đáng giá hơn. Thà thêm bạn còn hơn thêm địch, dù sao cũng là phụ nữ với nhau, không còn gia đình, mình cũng nên tạo điều kiện cho họ.
_ Em tốt tính như vậy từ khi nào? Có phải ở cạnh Thẩm tổng nhiều quá, bị anh ta thao túng tâm lý rồi không?
_ Chị...ờ, thì là vậy!
Ngọc Chiêu Vân mỉm cười ngây ngô, cầm chặt điện thoại trong tay, ra khỏi thang máy. Ý Nhi đi ra nhìn theo bóng lưng của cô, cô ta lắc đầu bất lực, đúng là không thể ngăn cản được con người ta ngu ngơ khi yêu mà!
...
Đến chiều, Ngọc Chiêu Vân về thẳng Ngọc gia, quên luôn chuyện mình phải đến Thẩm Hạo như lời đã hứa. Cô tung tăng đi vào trong, nhìn thấy Ngọc Cảnh Minh, Tào Tuyết Nghi và Ngọc Trác Đông đang ngồi trong phòng khách.
Cô nhẹ nhàng đi vào, nhìn cả ba chào hỏi:
_ Ba mẹ, anh hai, sao lại tập trung ở đây vậy?
Ngọc Trác Đông nhìn cô, sau đó chỉ tay về hướng đặt vali đồ. Ngọc Chiêu Vân nghi hoặc nhìn theo, cô nhíu mày khó hiểu, hỏi:
_ Mọi người định đi du lịch sao?
_ Là em đấy! Mau cuốn gối đến Thẩm Hạo đi!
_ Chuyện... chuyện này là sao? Ba, mẹ, anh hai muốn đuổi con.
Ngọc Chiêu Vân dùng chiêu cuối cùng, nhõng nhẽo với ông bà Ngọc. Nhưng Tào Tuyết Nghi lại nhẫn tâm đẩy cô ra, còn lạnh lùng nói:
_ Cô mê trai, đã quan tâm đến cái nhà này đâu! Xuất viện cũng không nói với ai tiếng nào! Nếu không phải thư kí của Hạo Quân nói, chắc cái nhà này đã loạn lên hết rồi!
_ Vậy là mọi người vì chuyện này mà muốn đuổi con đi?
Ngọc Chiêu Vân quan sát gương mặt của ba mẹ và anh hai mình. Nhìn ra được biểu cảm cương quyết của họ, cô cũng không nhiều lời, đứng dậy đi đến xách vali.
Kéo đi được một khoảng ngắn, rồi quay lại nhìn ba người họ. Cô thở dài, mệt mỏi nói:
_ Aiya, không muốn con đi thì nói, sao phải bày ra bộ mặt đó? Giả tạo chết đi được!
_ Vân Nhi, hay là con đừng lấy chồng, ở nhà ba mẹ chăm.
_ Ông này, nói cái gì thế không biết! Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, sao lại ăn nói không có phép tắc gì cả!
Ngọc Chiêu Vân nhìn Ngọc Cảnh Minh và Tào Tuyết Nghi gây nhau, lại chẳng muốn rời đi chút nào! Dù sao cũng chưa làm lễ cưới, sao phải tập sống chung?
Ngọc Trác Đông đi đến, ôm chặt lấy Ngọc Chiêu Vân, thật sự không muốn để cô đi dù chỉ một chút. Sống với nhau hai mươi mấy năm, bây giờ lại đùng một cái, cục cưng của họ lại rời đi vì trai.
Ngọc Trác Đông cưng chiều xoa đầu cô, dịu dàng nói:
_ Vân Nhi, sau này có ai bắt nạt, cứ về đây, anh giúp em đồi lại công bằng. Thường xuyên về thăm gia đình, đừng trẻ con quá, sống với người khác phải lo cho mình nhiều một chút, đừng để ốm đi, mọi người xót.
_ Vân Nhi, xa gia đình thì chăm sóc tốt cho bản thân, lo cho công việc cũng ít thôi! Đặc biệt là đừng thức khuya, có hại cho sức khỏe lắm!
_ Cho ba ôm một cái nào! Chăm sóc tốt cho bản thân.
Ngọc Chiêu Vân nghe xong, cứ như đứa trẻ mà òa lên khóc. Từ nhỏ đến lớn, ngoài việc đi công tác xa nhà, thì bây giờ cứ như đi không về nữa!
Cô thật sự không muốn rời xa ai cả, cũng không muốn rời xa căn nhà đã sống hơn hai mươi bốn năm này! Có quá nhiều kỉ niệm, có quá nhiều cảm xúc. Nó khiến cô không nỡ rời đi!
Ngọc Chiêu Vân khóc nức nở trong vòng tay Ngọc Cảnh Minh, cô không đành lòng mà lên tiếng:
_ Mọi người như vậy, khiến con không muốn rời đi chút nào cả!
_ Nói cái gì vậy, mau đi đi!
_ Trác Đông, mau tiễn em con, nhanh lên!
Ngọc Chiêu Vân ngơ ngác, nhìn Ngọc Trác Đông xách vali ra sân, cô thì lại bị ông bà Ngọc đẩy đi, cứ như không muốn cô ở lại thêm giây phút nào nữa!
Ngọc Chiêu Vân vẫn muốn nũng nịu chút nữa, nhưng lại nhìn vẻ mặt của ba mẹ mình, cô lại thôi! Ở lại một lúc, họ lại khóc lớn hơn cả cô mất.
Ngọc Trác Đông đi cạnh Ngọc Chiêu Vân, vẻ mặt buồn bã của anh ta, khiến cô cảm thấy vui trong lòng, nhẹ nhàng lên tiếng an ủi:
_ Anh hai, anh đừng buồn, em cũng đâu có đi luôn đâu, sao phải bày ra biểu cảm đó chứ?
_ Nhưng em đi rồi, căn nhà này thật sự rất trống trải.
_ Vậy ngày nào em cũng về đây ăn cơm, sẽ không thấy trống vắng nữa!
Ngọc Trác Đông mỉm cười gật đầu, đặt vali xuống đường, sau đó lấy điện thoại định gọi cho ai đó, cô thắc mắc hỏi:
_ Anh gọi ai vậy?
_ Gọi cho Hạo Quân đến đón em.
_ Làm gì? Tiễn em anh cũng không muốn sao?
_ Vậy được, anh vào lấy xe.
Ngọc Chiêu Vân vội vàng kéo tay Ngọc Trác Đông lại, thản nhiên nói:
_ Gọi ba mẹ thôi, chúng ta đi bộ.
_ Đi bộ thì bao giờ tới?
_ Anh không biết Thẩm Hạo ở đâu, sao lại nói bao giờ tới? Mau đi đi!
Ngọc Trác Đông ngu ngơ gật đầu, chẳng hiểu cô đang nghĩ gì, lại muốn đi bộ về nhà!
Anh ta chạy nhanh vào trong, gọi Ngọc Cảnh Minh và Tào Tuyết Nghi:
_ Ba, mẹ, Vân Nhi muốn chúng ta cùng đưa con bé đến Thẩm Hạo.
_ Thật vậy sao? Đi nhanh, con mau đi lấy xe.
_ Em ấy bảo đi bộ.
_ Hả? Đi bộ? Thế bao giờ đến!
Ngọc Trác Đông lắc đầu, chuyện này anh ta sao có thể đoán trước được! Dù sao thì người đề nghị là Ngọc Chiêu Vân, thì chỉ có cô mới biết được!
Cả ba đi nhanh ra, nhìn Ngọc Chiêu Vân đứng gần đó, Tào Tuyết Nghi khó hiểu hỏi lớn:
_ Vân Nhi, đi bộ sao? Ba mẹ già rồi, sao đi bộ xa được chứ?