Trước mắt cô là một vị tổng tài lâu năm trên thương trường. Ông là người quan minh lỗi lạc, lại rất hòa đồng và dễ đàm phán.
Ngọc Chiêu Vân đẩy hợp đồng về hướng Tây Chương, nhẹ nhàng nói:
_ Tây tổng, dự án này chúng tôi đã làm rất lâu, chỉ mong sự hợp tác của bên ông. Nếu như ông chịu hợp tác, bên tôi chấp nhận nhượng lại hai phần trăm lợi nhuận cho bên ông.
_ Giám đốc Ngọc, hai phần trăm tôi sẽ không lấy. Tôi chỉ cần cô luôn theo dõi sát sao về dự án. Trong thời gian xây dựng, tôi muốn cô phải thường xuyên lui tới công trình. Tất cả nguyên vật liệu bên tôi sẽ cung cấp. Nếu cô muốn, chúng ta cùng đi xem vật liệu và chọn ra loại tốt nhất. Khách sạn được dựng trên mảnh đất rồng vàng, không thể bỏ qua bất cứ sai sót nào!
Ngọc Chiêu Vân gật đầu hài lòng. Người luôn quan tâm đến công việc như Tây Chương, cô rất thích hợp tác với ông ta. Biết bao nhiêu khách sạn cô và Tây Chương cùng bắt tay dựng lên, luôn trở thành lịch sử của người sau.
Nó vừa sang trọng, chắc chắn, mảnh đất chọn làm khách sạn, luôn là mảnh đất tốt. Thường nằm ở nơi đông người hoặc nhiều khách du lịch lui tới. Nhưng nhiều nhất là ở biển và thành phố xa hoa.
Ngọc Chiêu Vân xem lại hợp đồng, sau đó ngước nhìn Tây Chương, đáp lời:
_ Chuyện này Tây tổng cứ yên tâm, việc theo dõi tiến độ của công trình, sẽ do tôi phụ trách. Nếu có vấn đề gì, tôi sẽ thông báo cho ông ngay!
_ Vậy được, chúng ta cùng kí hợp đồng.
Cả hai cùng nhau kí vào hợp đồng, sau đó trao đổi cho nhau. Ngọc Chiêu Vân đứng lên, đưa tay về phía Tây Chương, vui vẻ nói:
_ Tây tổng, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.
_ Chúc cho sự hợp tác lần này sẽ gặp nhiều suôn sẻ và thành công.
_ Tây tổng, tôi tiễn ông.
...
Ý Nhi theo sau Ngọc Chiêu Vân tiễn Tây Chương. Người rời đi đã xa, Ý Nhi ôm trong mình cặp táp, nhỏ giọng hỏi cô:
_ Giám đốc, quản lý Tạ đang chờ em khách sạn MI. Em đến đó luôn sao?
_ Bảo ông ấy mai đến thẳng Đông Chiêu, bây giờ em phải đi đăng ký kết hôn với Thẩm Hạo Quân.
_ Đăng ký kết hôn? Giám đốc, chẳng phải em và Thẩm tổng là kết hôn hợp đồng sao? Sao bây giờ lại đi đăng ký kết hôn?
Ngọc Chiêu Vân quay người, ánh mắt cảnh cáo nhìn Ý Nhi, nhỏ giọng nhắc nhở:
_ Ý Nhi, chị sau này không được nhắc đến chuyện này nữa! Để người khác nghe được, cả em và Thẩm Hạo Quân đều xảy ra chuyện không hay.
_ Được, chuyện này là chuyện riêng, chị sẽ không nhắc nữa! Vậy bây giờ em tự qua đó, chị quay về Đông Chiêu sắp xếp công việc.
_ Được, chuyện của Hà La, chị giúp em điều tra. Chuyện này có liên quan đến một điều gì đó không rõ.
_ Em nghi ngờ cô ta?
Ngọc Chiêu Vân gật đầu, vẻ mặt có chút gì đó nghiêm trọng.
...
Thẩm Thị.
_ Thẩm tổng, Thẩm tổng, phu nhân tương lai đến rồi!
Tiếng nói lớn vang trong điện thoại, đã thành công khiến cho Thẩm Hạo Quân phải bỏ qua công việc. Anh ấn vào điện thoại, nói vào trong một câu thoại rồi gửi đi:
_ Bảo "phu nhân tương lai" của cậu ở sảnh đợi tôi.
Đôi chân dài bước nhanh ra khỏi văn phòng, hướng thang máy thẳng tiến. Thang máy dành riêng cho tổng tài, không một ai có gan bước vào mà không có sự cho phép của anh.
_ Thẩm tổng.
Chân vừa định bước vào thang máy, phía sau liền có người gọi lớn. Thẩm Hạo Quân quay người, lạnh lùng nhìn người trước mặt, nhẫn tâm lên tiếng:
_ Nhật Mai? Thang máy bên cạnh.
_ Thẩm tổng, thang máy bên cạnh đã hỏng rồi! Anh cho em xuống dưới cùng thang máy với anh nha?
Thẩm Hạo Quân khó chịu muốn rời đi, nhưng cái đuôi này cứ bám lấy, sao anh có thể cắt đứt cái đuôi này một cách nhanh nhất có thể đây?
Thẩm Hạo Quân hướng mắt nhìn Nhật Mai, giọng nói không có chút kiên nhẫn nào, khiến cô ta hơi chùn bước:
_ Bên kia còn một thang máy, tự qua đó đi!
_ Thẩm tổng, anh đừng nhẫn tâm như vậy! Chỉ lần này thôi, sẽ không có lần sau.
_ Mau lên, cô nghĩ mình có lần sau? Nằm mơ.
Thẩm Hạo Quân không xem Nhật Mai ra gì, tiện miệng nói ra câu nói khiến cô ta im lặng cúi đầu!
...
Dưới sảnh, Tạo Hòa đã đứng sẵn chờ Ngọc Chiêu Vân, ánh mắt trông chờ hơn cả Thẩm Hạo Quân. Chỉ khi nghĩ đến Thẩm tổng nhà anh ta có vợ, trong lòng vui sướng không ít.
Ai biết đâu, Thẩm Hạo Quân có vợ liền thay đổi tính cách, không lạnh lùng băng giá như trước kia thì sao? Nếu là thật như vậy, chẳng khác nào mấy vị tổng tài trong tiểu thuyết truyện tranh cả!
Ngọc Chiêu Vân xinh đẹp trong bộ váy trắng tinh khôi, càng tạo nên nét đẹp dịu dàng trong sáng trong con người của cô.
Dáng đi hiên ngang của cô khiến cho bảo vệ ngăn lại, lạnh lùng hỏi:
_ Cô muốn tìm ai?
_ Thẩm, Hạo, Quân.
_ Thẩm tổng không phải tên cô muốn gọi là gọi. Mau đi nhanh đi!
Ngọc Chiêu Vân gỡ chiếc kính râm xuống, ánh mắt biết nói của cô khiến hai người bảo vệ phải lùi về sau. Tuy đẹp nhưng lại đầy sát khí, khó có thể động vào.
Tạo Hoà đứng trong sảnh nhìn ra, thấy tình hình trước mắt không mấy khả quan, vội nhanh chân chạy ra. Khí thế của Ngọc Chiêu Vân đã áp đảo nơi này, khiến anh ta vừa bước ra cũng phải rùng mình một cái.
Tạo Hoà nhìn hai người bảo vệ, cười trừ một cái rồi lên tiếng uy hiếp một cách tránh né:
_ Hai vị huynh đài, đây là khách của Thẩm tổng, hai người mà làm khó cô ấy, chức vị bảo vệ này, e là...
_ Thư kí Tạo, vậy cậu dẫn người vào đi, tôi còn phải làm việc.
_ Được, cảm ơn rất nhiều! Phu... giám đốc Ngọc, mời vào sảnh đợi Thẩm tổng.
Tạo Hoà vừa định gọi cô là "Phu nhân", nhưng lại nhớ đến chuyện của hai người nên đành thôi!
Ngọc Chiêu Vân theo sau Tạo Hòa, chỉ thấy anh ta đưa cô đến sofa sảnh, sau đó quay người lại nói với cô:
_ Giám đốc Ngọc, cô ngồi đây đợi Thẩm tổng một chút, anh ấy đang xuống.
_ Tôi là đàn gái, tại sao phải bắt tôi đến tận đây chứ? Tôi cũng là con gái còn xuân, biết ngại cơ mà!
_ Chuyện này... tôi không biết!
Ngọc Chiêu Vân trố mắt nhìn Tạo Hòa, cứ ngỡ anh ta sẽ nói câu gì đó làm cô hài lòng. Nhưng không ngờ, anh ta lại chuyển hướng khiến cô bất lực đến không thể lên tiếng.
Ting.
Tiếng thang máy vang lên, người bước ra là Thẩm Hạo Quân lạnh lùng kia! Gương mặt khó coi của anh khi ở cùng Nhật Mai, khiến Tạo Hòa muốn cười nhưng lại cố kiềm chế.
Ngọc Chiêu Vân vừa nãy còn bất bình về chuyện cô phải đích thân đến đây! Nhưng vừa nhìn thấy Thẩm Hạo Quân, cô liền nở nụ cười tươi, nhanh chân chạy đến sà vào lòng anh, dịu dàng nói:
_ Hạo Quân, anh để em đợi lâu đó!
_ Ngoan, anh giải quyết chút chuyện!
Tạo Hoà kinh ngạc nhìn biểu hiện của Ngọc Chiêu Vân. Lật mặt nhanh như vậy, chỉ có thể là Ngọc Chiêu Vân. Nếu không nhìn mặt, có lẽ anh ta sẽ không tin người trước mắt này là "phu nhân tương lai" của mình.