• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ting.

Tin nhắn đến từ điện thoại của Thẩm Hạo Quân. Anh nhẹ nhàng lấy ra xem, trong ánh mắt bắt gặp được chút gì đó gọi là hứng thú.

Anh đưa điện thoại cho Ngọc Chiêu Vân, cô đọc sơ qua, rồi nhỏ giọng hỏi:

_ Tiệc? Tây Chương?

_ Phải, có hứng thú không?

_ Ý anh là sao? Em đi thì anh đi, còn không thì thôi à?

Anh mỉm cười gật đầu, cô hiểu ý liền đưa thiệp mời Ý Nhi vừa gửi đến cho anh xem, đắc ý nói:

_ Em cũng được mời nha!

_ Anh biết, nên là chúng mình đi chung!

_ Thế còn mẹ?

_ Mẹ được mời riêng.

Ngọc Chiêu Vân gật đầu, trong đầu nghĩ, người có máu mặt đều được thiệp mời riêng sao? Mỗi nhà một thiệp, vẫn có thể đi chung mà!

...

_ Nhìn hai người họ hạnh phúc như vậy, sao lại kêu bọn mình đến theo dõi làm gì chứ?

_ Chuyện này sao tôi biết được?

_ Là ai gọi các người đến vậy?

_ Là Thẩm tiểu thư - Thẩm Nhật Mai đấy! Hả? Anh là ai?

Tạo Hoà bất ngờ xuất hiện phía sau, còn dẫn theo vài người mặc đồ đen, khí thế hùng hổ khiến ba tên phóng viên sợ chết khiếp.

Tạo Hoà gỡ bỏ chiếc kính râm, nhìn ba tên phóng viên trước mắt, lạnh lùng nói:

_ Các người không cần biết tôi là ai! Các người chỉ cần biết, tôi chính là người sẽ lấy đi chức vụ hiện giờ của các người! Đưa người đi!

_ Nè nè, các người bắt người là phạm pháp đấy, tôi báo cảnh sát...

...

Toà soạn phóng viên quốc tế.

Tạo Hoà dẫn người đến thẳng văn phòng của chủ tịch, sau đó mới thả ba người kia ra. Anh ta lạnh lùng nhìn người ngồi giữa văn phòng, giọng trầm xuống, khiến không khí trở nên lạnh đi vài phần!

_ Chủ tịch Vương, người của các ông vi phạm hợp đồng rồi!

_ Thư kí Tạo, không biết ngọn gió nào lại thổi cậu đến đây vậy? Mời cậu ngồi!

_ Chủ tịch Vương.

Vương Khâm sợ hãi lau mồ hôi, nhìn ba tên phóng viên đang quỳ dưới sàn, tức giận hỏi:

_ Các người đã làm gì rồi? Đắc tội với thư kí Tạo, còn dám vác mặt về đây sao?

_ Chủ tịch Vương, họ nhận tiền của người khác, theo dõi đời sống cá nhân của Thẩm tổng. Chuyện này ông giải quyết thế nào đây?

Vương Khâm ngồi xuống ghế, nhìn Tạo Hoà mỉm cười lấy lòng, nhẹ nhàng hỏi anh ta:

_ Vậy thư kí Tạo muốn tôi xử lý thế nào?

_ Đơn giản thôi! Tối ngày mai có tiệc ở Tây gia, ông cho họ theo dõi người mà họ đã nhận tiền. Tôi muốn thấy những tin tức hài lòng nhất!

_ Được, được, chỉ cần vậy thì chúng tôi làm được! Còn không mau cảm ơn thư kí Tạo?

_ Cảm ơn thư kí Tạo. Cảm ơn Thư kí Tạo.

Tạo Hoà gật đầu hài lòng, nhếch mép cười một cái rồi đứng lên rời đi!

...

Thẩm Nhật Mai ngồi làm việc mà cứ như ngồi trên đống lửa, ánh mắt liên tục nhìn vào điện thoại, chờ tin tức từ đám phóng viên. Nhưng đã qua ba tiếng đồng hồ, một tin nhắn cũng chẳng thấy đâu!

Thẩm Nhật Mai sốt sắng, gọi điện cho cả ba người họ, nhưng đều bị khoá máy, khiến cô ta sợ hãi một chút!

Hai tay bấu chặt vào váy, cố gắng trấn tĩnh bản thân mình.

_ Không sao, sẽ không có chuyện gì! Họ chắc chắn sẽ không khai ra mình. Bình tĩnh, bình tĩnh.

...

Lâm Chân đưa mọi người vào một cửa hàng, chuyên về dạ phục. Nơi đây, mỗi ngày đều luôn có mẫu mới, tha hồ lựa chọn.

Còn có những mẫu váy nổi tiếng, của các nhà thiết kế tài ba. Thẩm Tịch Y kéo tay Ngọc Chiêu Vân đi lựa váy, phía sau lại có một lực kéo cô lại, không vui nói:

_ Vợ anh, anh tự chọn được!

_ Keo kiệt, làm như ăn vợ anh luôn không bằng!

_ Em...đợi đó cho anh.

Ngọc Chiêu Vân lắc đầu bất lực, hoàn toàn không thể kháng cự lại Thẩm Hạo Quân. Anh chỉ có muốn, chứ chưa có thứ gì anh không đạt được!

Cô kéo tay anh đến tủ kính đồ vest nam, chỉ tay vào bộ đồ màu đen bên trong, mỉm cười hỏi:

_ Cái đó hợp với anh, thử nha?

_ Không thử.

_ Tại sao? Không thích sao? Vậy chọn cái khác!

_ Không cần, chọn cho em trước!

Cô miễn cưỡng gật đầu, bị anh kéo đi vài vòng, cuối cùng cũng chọn được cái váy ưng ý. Nhưng là ưng ý của Thẩm Hạo Quân, chứ Ngọc Chiêu Vân không có cơ hội để chọn.

Anh hài lòng gọi nhân viên lấy váy cho cô thử, vừa kín đáo vừa sang trọng. Cô được nhân viên dẫn vào phòng thay đồ, ánh ngó theo thì không thấy cô nhân viên đi ra. Anh chạy vội đến, gõ cửa, người bên trong liền mở ra, nhìn anh hỏi:

_ Thẩm tổng, anh còn gì dặn dò sao?

_ Cô, đi ra.

_ Nhưng, tôi phải giúp phu nhân thay dạ phục.

_ Để tôi, mau đi ra!

Nhân viên nhìn vẻ mặt hết sức khó coi của Thẩm Hạo Quân, liền hiểu anh là đang bị gì! Ngọc Chiêu Vân bên trong cũng không dám nhìn mặt nhân viên, chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui xuống cho nhanh.

Thẩm Hạo Quân đi vào, đóng cửa nhẹ nhàng rồi nhìn Ngọc Chiêu Vân, mỉm cười nói:

_ Để anh giúp em.

_ Anh ngang ngược như vậy từ khi nào vậy?

_ Từ khi yêu em. Mau lên, mẹ và YY còn đang chờ!

Ngọc Chiêu Vân đen mặt, giúp cô gì chứ, là muốn vào đây ngắm cơ thể ngọc ngà của cô đây mà! Còn đi ghen với một nhân viên nữ, chuyện này mà bị đồn ra ngoài, chắc không còn mặt mũi nào mất!

...

Thẩm Hạo Quân kéo khoá phía sau, nhìn Ngọc Chiêu Vân trong gương, cưng chiều nói:

_ Thấy sao, anh chọn có vừa mắt em không?

_ Không vừa cũng phải vừa. Người chiếm hữu như anh, có dám cho em mặc mấy chiếc váy hở lưng không?

_ Không. Cái này ok rồi, không hở nhưng sang, rất đẹp!

Cô bật cười, đúng là yêu vào là không ai bình thường cả! Đến người lạnh lùng, cao cao tại thượng như anh, cũng phải chào thua với tình yêu còn gì!

...

Cả hai ra khỏi phòng thay đồ, Lâm Chân và Thẩm Tịch Y đã đứng đợi sẵn. Vừa hình thấy hình bóng của Thẩm Hạo Quân, Lâm Chân đã không kiềm được mà la anh:

_ Hạo Quân, đây là nơi nào, mà còn tùy tiện ra vào phòng thay đồ nữ vậy? Nên chú ý hình tượng một chút chứ!

_ Anh hai làm gì còn hình tượng mà chú ý!

_ YY nói đúng mà mẹ. Với lại, đây là vợ con, chứ có phải người ngoài đâu!

_ Con, hết nói nổi mà!

Ngọc Chiêu Vân đứng cạnh chỉ biết cười trừ, cũng không thể lên tiếng bênh vực ai được!

Thẩm Tịch Y lúc này mới nhìn bộ dạ phục trên người Ngọc Chiêu Vân, cô ấy nhíu mày, bày ra bộ mặt đánh giá. Sau đó nhìn vẻ mặt hết sức hài lòng của Thẩm Hạo Quân, cô ấy liền hiểu.

Thẩm Tịch Y không nhân nhượng mà vạch trần Thẩm Hạo Quân, khiến anh lại bị Lâm Chân giáo huấn:

_ Mẹ, nhìn mắt thẩm mỹ của anh hai đi, có phải rất xấu không? Bộ váy trên người Vân Nhi, rất xấu đó!

_ Phải, sao lại lựa bộ váy như vậy! Hạo Quân, muốn giữ vợ cũng nên giữ đúng cách chứ! Vợ con đẹp, nên để người khác ngắm, nhưng con biết cách bảo vệ, thì ai dám đụng vào con bé? Vân Nhi, đi với mẹ, mẹ và YY sẽ chọn bộ khác cho con.

_ Dạ vâng!

Ngọc Chiêu Vân mỉm cười, cô cũng rất tán thành ý kiến của Lâm Chân. Chỉ khi bạn biết cách bảo vệ người phụ nữ của mình, thì khi họ ăn mặc thế nào, bạn cũng không sợ mất.

Thẩm Hạo Quân trầm ngâm một lát, mới ngộ ra từng câu từng chữ trong câu của Lâm Chân. Anh mỉm cười lắc đầu, hóa ra người trẻ con là anh, người suy nghĩ không sâu xa là anh, người giữ vợ, yêu thương vợ không đúng cách, cũng là anh.

Người đàn ông luôn có hai người phụ nữ phía sau hậu thuẫn, chính là mẹ và vợ. Một người đã từng trải qua nhiều thứ trên đời, một người sẽ cùng anh đi hết chặng đường còn lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK