• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phòng cấp cứu.

_ Mau đi lấy máu thêm đi, phải truyền máu rồi!

_ Vâng, bác sĩ.

Đã truyền hai túi máu, vậy mà vẫn chưa kết thúc cuộc phẫu thuật. Tất cả các bác sĩ giỏi, đều đã hội tụ về đây! Người trên giường bệnh có lai lịch thế nào, họ cũng biết rõ hơn ai hết.

...

Bên ngoài phòng cấp cứu, Ngọc Chiêu Vân với gương mặt vô hồn, ngồi bệch dưới sàn gạch lạnh lẽo. Cả người cô mệt mỏi vì khóc, hai mắt cũng đã xưng đỏ.

Cộp, cộp, cộp...

Tiếng người đi đến rất đông, Ngọc Chiêu Vân vẫn không quan tâm đến, cả người dựa vào cánh cửa phòng cấp cứu.

Lâm Chân nhìn Ngọc Chiêu Vân, trong lòng lại cảm thấy thương xót. Bà đi đến đỡ lấy cô, nhẹ nhàng bảo:

_ Vân Nhi ngoan, mau lên ghế ngồi, Hạo Quân tỉnh lại, không hề muốn thấy con như vậy đâu!

_ Mẹ ơi, anh ấy vì con nên mới như vậy! Mẹ không trách con sao?

_ Aiya, trách con cái gì chứ? Hạo Quân làm việc có suy nghĩ, con đừng quá lo lắng. Mau đứng lên.

Ngọc Chiêu Vân mệt mỏi đứng lên, lê từng bước đi lại ghế ngồi. Ánh mắt vẫn quan sát cánh cửa, một chút cũng không muốn rời đi!

_ Vân Nhi, chuyện này rốt cuộc là sao vậy?

Ngọc Chiêu Vân từ từ dời tầm nhìn của mình, Thẩm Tịch Y và hai anh em nhà họ Thời cũng có mặt. Cô lắc đầu, nhỏ giọng trả lời:

_ Mình không biết! Phạm Thị đến Đông Chiêu làm loạn, muốn giết mình. Cả người quần áo không ngay ngắn, gương mặt xưng tấy lên, miệng liên tục nói muốn giết mình.

_ Phạm Thị? Quần áo không ngay ngắn? Sao...sao có thể?

Tất cả đều nhìn Thẩm Tịch Y, trong lời nói của cô ấy có chút khác lạ! Lâm Chân nhíu mày, lên tiếng tra hỏi:

_ YY, con biết chuyện gì sao? Mau nói cho mẹ nghe.

_ Mẹ, con biết gì đâu chứ!

_ Được, vậy mẹ đến sở cảnh sát tìm Phạm Thị hỏi cho ra lẽ.

_ Ê, mẹ, con nói, con nói là được mà!

Thẩm Tịch Y kể lại chuyện hôm qua ở căn nhà hoang, sau đó còn nói ra, tại sao Phạm Thị bị Thẩm Hạo Quân bắt.



_ Thế hóa ra hôm đó là do Phạm Thị sắp xếp sao? Tôi còn tưởng, là người nào đó bên phía đối tác của Chiêu Vân chứ!

_ Sao anh biết chuyện này?

_ Hôm đó là do anh thông báo cho Hạo Quân đấy!

_ Hồ đồ, đúng là hồ đồ.

_ Sao vậy mẹ?

Thẩm Tịch Y khó hiểu, chẳng phải trước đây Lâm Chân không hề xen vào chuyện của Thẩm Hạo Quân sao? Sao bây giờ lại tỏ thái độ như vậy chứ?

Lâm Chân thở dài, giọng nói nghiêm trọng của bà vang lên, khiến tất cả nghe xong nội dung, phải lo lắng.

_ Phạm Thị là con gái của Phạm Chính, là người đàn ông từng dùng tiền để mua mạng của mười tám vị thiếu nữ. Nhưng đến nay đã qua mười lăm năm, chẳng ai biết mười tám người đó đã đi về đâu! Cảnh sát cũng không có đủ bằng chứng để tố giác ông ta. Nên ông ta vẫn dửng dưng sống ngoài vòng pháp luật.

Lâm Chân lắc đầu ngao ngán, sau đó lại tiếp tục nói:

_ Phạm Chính là người thâm sâu khó lường, không ai có thể qua mặt được ông ta. Nhớ năm đó, có người nhìn thấy ông ta tự tay chặt đầu một người phụ nữ, sau khi hãm hiếp cô ấy xong. Nhưng rồi bị ông ta phát hiện, kết cục là y như người phụ nữ kia!

_ Vậy tại sao không ai biết đến?

Lâm Chân nhìn Thời Địch lắc đầu, nhẹ nhàng đáp:

_ Ông ta là người có thế lực, chỉ là sau khi Trạng Đình mất, chẳng hiểu sao ông ta lui về ở ẩn, không màn đến thế sự nữa!

_ Sau khi ba mất?

Ngọc Chiêu Vân khó hiểu, đây là loại chuyện gì vậy chứ? Một người máu lạnh vô tình như Phạm Chính, lại được sống tự do tự tại. Còn vì Thẩm Trạng Đình mà lui về ở ẩn?

...

Cạch.

Cửa phòng được mở ra, Ngọc Chiêu Vân quay người chạy nhanh đến, vội vã hội bác sĩ:

_ Bác sĩ, anh ấy sao rồi? Anh ấy sao rồi?

_ Người nhà bình tĩnh, hiện tại bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, nhưng vẫn còn đang hôn mê.

_ Thế bao giờ thì tỉnh lại?

_ Rất nhanh thôi! Người nhà cứ yên tâm, bệnh nhân đã chuyển đến phòng hồi sức. Mọi người có thể qua đó thăm bệnh nhân.

...

Phòng hồi sức.



Ngọc Chiêu Vân mở cửa đi vào, nhìn thân ảnh đang nằm trên giường, miệng thở ôxy, hai mắt nhắm nghiền. Chẳng hiểu sao Ngọc Chiêu Vân lại cảm thấy đau ở vùng ngực bên trái.

Cô từ từ đi đến bên giường bệnh, đưa tay nắm chặt cánh tay đầy ấm áp của Thẩm Hạo Quân. Cô ngồi xuống ghế, nhỏ giọng tâm sự với anh:

_ Hạo Quân, chuyện của Phạm Thị là ngoài ý muốn, cả em và anh đều không muốn như vậy! Nhưng anh lại dùng cách thâm độc như vậy, để trị lại cô ta. Vậy chẳng khác nào, anh giống với cô ta?

Ngọc Chiêu Vân đan hai bàn tay của anh và cô lại, sau đó lại mỉm cười, nói tiếp:

_ Nhưng anh yên tâm, Phạm Thị bị bắt rồi! Phạm thị cũng trụ không vững nữa, nay mai liền phá sản thôi! Anh mau tỉnh lại, để xem bọn người xấu đó có kết cục thế nào! Anh đừng ngủ lâu quá, bên cạnh em không có anh, em lại thấy không quen.

Những người bên ngoài vừa định đi vào, nhưng lại nghe những lời nói của Ngọc Chiêu Vân, nên dừng bước. Tất cả đều nhìn nhau mà thương xót. Sau lại có thể xuất hiện cái cảnh trớ trêu này chứ?

...

Thẩm Nhật Mai nhàn nhã làm việc, giờ trưa xem tin tức, thì thấy đoạn clip Thẩm Hạo Quân bị Phạm Thị đâm bị thương. Cô ta kinh ngạc khi thấy lí do, tức giận đến muốn chửi người.

Thẩm Nhật Mai đăng nhập vào Weibo, đăng một dòng trạng thái, với nội dung:

_ "Anh tôi là Thẩm Hạo Quân, đang nguy kịch trong bệnh viện. Lí do là vì anh ấy đỡ lấy một nhát dao cho chị dâu tôi, là Ngọc Chiêu Vân. Chẳng biết chị ta gây thù chuốc oán gì với ai, lại khiến anh tôi ra nông nỗi như vậy! Mong anh ấy sẽ không sao!"

Với lượng fan hùng hậu của Thẩm Nhật Mai, rất nhanh bài đăng này sẽ lọt vào top tìm kiếm cho xem. Người giả tạo như cô ta, không hiểu chuyện gì, lại tự cho mình là hay.

Thẩm Nhật Mai đăng xong, vui vẻ ra khỏi Thẩm thị. Bắt một chiếc taxi đến bệnh viện thăm Thẩm Hạo Quân.

...

Ting,ting,ting...

Thông báo vang lên inh ỏi, khiến Thẩm Tịch Y và mọi người cảm thấy khó chịu. Cô ấy lấy ra vừa định tắt nguồn, nhưng dòng thông báo khiến cô ấy chú ý!

Cảm thấy điều khác lạ của Thẩm Tịch Y, Thời Địch đi đến ngồi cạnh cô ấy, nhỏ giọng hỏi:


_ Sao vậy? Tin tức lại có tin gì mới sao?


_ Mẹ, Thẩm Nhật Mai lại gây hoạ rồi!


Lâm Chân đi đến xem, Thời Đình cũng góp mặt, cả bốn người đều không tin Thẩm Nhật Mai lại đăng tin này! Còn cố ý nói Ngọc Chiêu Vân là người có lỗi, khiến cộng đồng mạng đều quay lưng chỉ trích cô.


Lâm Chân tức giận đến đỏ mặt, kiềm chế cơn giận trong người, lớn tiếng nói:


_ YY, con không được tha cho cô ta. Cứ im lặng không nói đến, cô ta lại tưởng mẹ luôn dung túng cho cô ta. Con dâu của Lâm Chân bộ dễ bắt nạt vậy sao?


_ Phải đó mẹ. Thẩm Nhật Mai để con xử lý.


Hai anh em họ Thời nhìn hai mẹ con chiến như vậy, lại cảm thấy bản thân thật may mắn. Nếu như có thù với Ngọc Chiêu Vân, chắc họ cũng không sống yên ổn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK