Buổi chiều, Thẩm Hạo Quân cùng Tạo Hoà đến Thẩm viên, tin tức ông ta bị sa thải, rút lại toàn bộ cổ phần, chắc cũng đã được lan truyền cả nước rồi!
Thẩm viên trước kia cũng là của Thẩm gia, bây giờ có cơ hội lấy lại rồi!
Thẩm Trạng Nguyên vừa nhìn thấy Thẩm Hạo Quân, đã điên cuồng lao đến, cứ như thật sự muốn lấy mạng anh.
Tạo Hoà đi lên ngăn cản Thẩm Trạng Nguyên, giọng nói tức giận của ông ta, cũng không khiến cho Thẩm Hạo Quân phải thay đổi biểu cảm.
_ Thằng khốn, ai cho phép mày được quyền sa thải tao?
_ Chú, tức giận quá sẽ hại sức khỏe, con có cái này cho chú xem, đảm bảo sẽ giúp chú hao tổn sức khỏe nhiều hơn.
_ Mày...tao là chú ruột của mày đó!
_ Biết là chú ruột rồi! Chú không nhắc, con lại quen bén đi luôn! Tạo Hoà, thả chú tôi ra đi!
Thẩm Trạng Nguyên tức giận đến đỏ cả mặt, nhưng bây giờ không thể chạm được vào người của Thẩm Hạo Quân, dù chỉ là sợi lông tơ.
Anh đẩy đến trước mặt ông ta một tập hồ sơ, bên trong chỉ vài ba tờ, nhưng nó lại khiến anh điều tra rất lâu.
Thẩm Trạng Nguyên do dự một hồi lâu, cuối cùng cũng mở nó ra xem. Vừa nhìn vào trong, ông ta đã kinh ngạc mở to mắt, tay lật đi lật lại giữa các trang giấy. Cuối cùng quăng nó ra xa.
Nhìn gương mặt đầy sợ hãi của Thẩm Trạng Nguyên, Thẩm Hạo Quân bật cười lớn, giọng nói quỷ dị vang lên, càng khiến ông ta sợ hãi hơn!
_ Chú, chú sao vậy? Trong đó có tên chú, có tội danh của chú, và cả kế hoạch của chú sao? Aiya, con lại lỡ tay cầm nhầm rồi, đáng lẽ ra, con nên cầm nó đến cho cảnh sát mới đúng chứ!
_ Mày, sao mày lại có được nó? Sao mày lại có được những thứ này? Thằng c.h.ó.
Thẩm Hạo Quân lúc này, thật giống với gương mặt khát máu của Thẩm Hạo Khanh. Chỉ là hai người khác nhau, anh là vì công lí, còn anh ta là vì mục đích riêng.
Anh gõ gõ ngón tay lên bàn, lạnh lùng nhìn Thẩm Trạng Nguyên, cất giọng nói:
_ Thẩm Trạng Nguyên, tôi nể tình ông là em ruột của ba tôi, tôi không triệt con sống của ông. Chỉ cần ông đưa ra tất cả những giấy tờ liên quan đến Thẩm Nhật Mai, thì chuyện này xem như bỏ qua.
_ Haha... Hoá ra mày muốn đổi thứ rác rưởi đó sao? Vậy thì mày nghe cho kỹ đây, nó vốn là chị em sinh đôi với Thẩm Tịch Y. Năm đó, lúc Lâm Chân sinh xong, chỉ giữ được một đứa bé. Đứa còn lại vì ở trong bụng quá lâu mà tắc thở. Nhưng khi đó, tao lại thấy nó được cứu sống sau hai tiếng đồng hồ.
_ Tao đã nhận nuôi nó với danh nghĩa là chú ruột. Sợ tụi c.h.ó bọn bây phát hiện, nên tao đã gửi vào nhà thờ nuôi dưỡng mười năm, với danh tính là Liên Vi Dung. Sau đó tao giả vờ nhận nuôi nó, từ từ lập ra kế hoạch như bây giờ.
_ Nhưng không ngờ, tụi bây lại cao tay hơn tao tưởng. Có thể điều tra ra những thứ này thì đã sao? Em gái mày luôn luôn ghét bỏ, nảy sinh tình cảm nam nữ với mày, hóa ra lại là em gái ruột của mày. Thế nào, bây giờ biết có phải quá muộn rồi không?
Từng câu từng chữ như con dao đâm thẳng vào tim Thẩm Hạo Quân. Khi đó, anh cứ nghĩ em gái mình đã thật sự chết, đã thật sự rời xa gia đình anh.
Nhưng không ngờ, em gái anh luôn gần bên cạnh anh, vậy mà một chút anh cũng không phát hiện ra. Có phải là vì bài xích chuyện, Thẩm Nhật Mai có tình cảm với anh?
Thẩm Hạo Quân như con thú đói, lao để đấm mạnh vào mặt Thẩm Trạng Nguyên, muốn dùng ông ta để xả cơn tức giận.
_ Đồ khốn, ông lại làm vậy với em tôi, ông không xứng đáng mang họ Thẩm. Đồ khốn nạn!
Tạo Hoà thấy tình hình không ổn, vội vàng đi đến kéo anh ra, sợ một lúc sẽ xảy ra án mạng mất!
Thẩm Trạng Nguyên không những không hối lỗi, mà còn cười lớn để chọc tức anh, còn sức để nói ra hết những chuyện, khiến anh không thể ngờ tới!
_ Hừ, mày đánh tao cũng chẳng thể nhìn thấy gương mặt thật của nó. Vốn dĩ, năm mười lăm tuổi, tao đã biết nó chẳng được việc gì cả! Bởi vì nó có tính cách giống Lâm Chân, hiền lành lại tốt bụng.
_ Khi đó Phạm Chính lại cho người tìm mười tám vị thiếu nữ, nên tao đã bán nó cho Phạm Chính. Nhưng không ngờ, nó lại sống sót trở về, còn mang theo một vết thương lớn trên mặt.
_ Phạm Chính không thể ra tay, cũng không thể nhắm mắt làm ngơ, nên cho người thôi miên nó. Tạo luôn lớp mặt nạ da người, để che đi vết sẹo. Nhưng có chết mày cũng sẽ không ngờ đến, gương mặt đó vốn không phải là em gái của mày.
Thẩm Hạo Quân đã thật sự suy sụp, đây có lẽ là đả kích lớn nhất trong cuộc đời anh. Phạm Chính đã chết, lại để cho một tên cầm thú này sống dửng dưng, sao anh có thể làm ngơ được?
_ Người không được giữ. Làm giống như cách mà cậu đã làm trước kia!
_ Vâng, Thẩm tổng.
...
Thẩm Hạo Quân lái xe về nhà, dùng tốc độ nhanh nhất có thể, chỉ muốn nói chuyện này cho Lâm Chân biết. Ngoài anh ra, thì bà cũng đau lòng khi mất đi đứa con này!
Két.
Tiếng xe thắng gấp, khiến bánh xe lệch sang một bên. Anh xuống xe, chạy vào phòng khách, may mắn là cả ba người phụ nữ đều có mặt ở đây!
Gương mặt đỏ bừng, đôi mắt xưng húp, khiến cả ba chú ý. Ngọc Chiêu Vân hoảng hốt, đặt miếng trái cây xuống bàn, chạy nhanh đến hỏi anh:
_ Quân, anh sao vậy? Sao lại khóc? Chẳng phải đến Thẩm viên sao?
_ Hức, vợ ơi, anh biết một chuyện động trời, rất động trời.
_ Rốt cuộc là chuyện gì, con mau nói xem nào?
Thẩm Hạo Quân kéo Ngọc Chiêu Vân lại ghế ngồi, đưa tay lau nước mắt trên mặt, bắt đầu kể lại những chuyện mà Thẩm Trạng Nguyên đã nói.
Đúng như dự đoán, Lâm Chân đứng hình vài giây, biểu cảm này chẳng khác nào Thẩm Hạo Quân khi nãy! Bà như chẳng tin vào tai mình, cố gắng không cho nước mắt tràn ra, rồi hỏi lại:
_ Hạo Quân, con nói là sự thật sao? Con, con không đùa?
_ Mẹ, Thẩm Trạng Nguyên còn nói, chúng ta cả đời này cũng đừng mong gặp lại con bé. Bởi vì sau lớp da đó, chỉ là gương mặt bị bỏng, hoàn toàn không nhận dạng được!
_ Thẩm Nhật Mai? Thẩm Nhật Mai là con gái của mẹ, là em gái của hai con. Đứa con gái đoản mệnh của mẹ, hai mươi bốn năm nay lại ở cạnh mẹ sao?
Ngọc Chiêu Vân vừa nghe xong liền kinh ngạc, vội lên tiếng:
_ Mẹ, Thẩm Nhật Mai hiện tại đã ba mươi tuổi rồi! Nếu tính theo thời gian, vậy khi ông ta nhận nuôi Thẩm Nhật Mai, thì YY chỉ mới bốn tuổi.
_ Phải ha! Hai đứa cách nhau tận sáu tuổi, sao có thể là chị em sinh đôi được?
_ Vậy chỉ có thể là, Thẩm Trạng Nguyên hoàn toàn bịa đặt. Nếu nói là chị em sinh đôi, thì cô ta và Hạo Quân có thể miễn cưỡng coi là vậy! Nhưng với YY thì không thể!
Lúc này tất cả mới ngộ ra mọi chuyện, Thẩm Hạo Quân tức giận đập tay mạnh xuống bàn, quát lớn:
_ Thẩm Trạng Nguyên, tôi quyền rủa ông sẽ gặp ba tôi ngay khi xuống dưới.
_ Hạo Quân, hay là chúng ta tìm lại vị bác sĩ năm đó đã bế đứa bé đi! À phải rồi, mẹ Vân Nhi có thể sẽ biết!
_ Phải, mẹ con đỡ đẻ cho mẹ, vậy chắc cũng sẽ biết, năm đó ai đã bế đứa bé đó đi!
Quá khứ chôn vùi hơn hai mươi năm, lại bị những lời nói bông đùa của Thẩm Trạng Nguyên làm khơi lại. Khiến tia hy vọng của Lâm Chân như bừng sáng trở lại. Càng muốn biết, đứa con gái xấu số đó có thật là còn sống?