• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Hạo Quân cố gắng đi vào trong, rồi ôm chặt lấy Ngọc Chiêu Vân, để cô có thể thích nghi được với cảm giác này!

Cô ôm chặt lấy cô, tay bất ngờ chạm vào vết thương trên lưng, cô kinh ngạc đẩy anh ra, lo lắng hỏi:

_ Quân, anh vẫn đang bị thương, chuyện này để sau đi!

_ Không sao, anh được!

_ Không được, như vậy vận động rất mạnh, rách miệng vết thương thì sao? A...

Thẩm Hạo Quân đẩy mạnh vào trong, khiến cô phải hét lớn, lời nói không nhân nhượng của anh, khiến cô không vui:

_ Không tập trung chuyên môn, anh phạt em.

_ Em lo cho anh, chứ đã lo cho người khác đâu?

_ Em đau sao? Ngoan, anh xin lỗi, đừng khóc, anh không như vậy nữa!

Thẩm Hạo Quân bắt đầu di chuyển, ra vào nhẹ nhàng rồi đến mạnh bạo, khiến cô không thể theo kịp. Tay cô ôm chặt lấy người anh, tiếng rên vang bên tai, khiến anh càng kích thích.

Quay sang hôn lên môi cô, nuốt hết những tiếng rên rỉ dụ hoặc kia! Cô chịu không nổi tốc độ này của anh, chỉ đành lên tiếng cầu xin:

_ Anh chậm thôi...ưm...

Anh không trả lời, tiếp tục ra vào mạnh mẽ hơn. Qua rất lâu sau đó, anh ôm chặt lấy cô, phóng vào trong một dòng chất lỏng màu trắng, khiến cô sung sướng rên rỉ lớn hơn.

Anh từ từ rút ra, nằm xuống bên cạnh cô, đưa mãnh thú vào từ phía sau. Cô vừa lên đỉnh, lại bị anh vào lần nữa, cô chỉ biết thuận theo ý anh, hoàn toàn không còn sức chống cự.

_ Vân Nhi, lần nữa thôi!

_ Nhưng em mệt, rất mệt! A...

Cú đâm quá sâu, khiến cô một phát lên đỉnh. Anh nhếch mép cười, tiếp tục di chuyển bên trong cô. Mãnh thú cuồng bạo, càn quét hết mọi ngóc ngách bên trong.

Vừa cứng vừa to, động huyệt nhỏ lại có thể nuốt trọn vào trong, khiến nó càng hưng phấn.

Hết lần này đến lần khác, anh đều muốn cô, chẳng biết qua bao lâu, anh mới buông tha cho con mồi nhỏ đã gục ngã trong lòng.

...

Sáng hôm sau.

Lâm Chân lo lắng cho Thẩm Hạo Quân, nên đã đến Thẩm Hạo tìm anh. Còn dẫn đến vài người đến để dọn dẹp nơi này!

_ Mọi người từ nay làm việc ở đây, chăm sóc cho thiếu gia và thiếu phu nhân. Dì La, dì quản lý chỗ này, sắp xếp công việc cho mọi người làm. Tôi lên gọi thiếu gia, chuẩn bị luôn bữa sáng nha!

_ Vâng, phu nhân.

Cộp, cộp, cộp...

Tiếng bước chân vang vọng, nhưng vẫn không làm hai người trong phòng thức giấc.

Lâm Chân đi đến trước cửa phòng ngủ, vừa định gõ cửa thì cánh cửa đã mở hờ từ lâu. Bà nhíu mày nghi hoặc, đẩy nhẹ cánh cửa ra, ngó vào trong nhìn.

Hình ảnh trước mắt quá ngượng ngùng đi! Quần áo rơi đầy trên sàn, trên giường thì một nam một nữ thỏa thân dưới lớp chăn mền.

Lâm Chân giả vờ không nhìn thấy gì, nhẹ nhàng đóng cửa lại, rồi đưa tay gõ cửa.

Cốc! Cốc! Cốc!

Tiếng động thành công đánh thức người bên trong. Ngọc Chiêu Vân mở mắt, nhìn ra cửa sổ, ánh sáng chiếu vào khiến cô nheo mắt lại.

Cốc! Cốc! Cốc!

_ Hạo Quân à, con có trong đó không? Mẹ gõ cửa mãi mà sao không trả lời?

Tiếng gõ cửa đi cùng với tiếng nói siêu quyền lực của Lâm Chân. Ngọc Chiêu Vân nghe giọng nói quen thuộc của bà, liền bật người ngồi dậy. Nhưng cơn đau vẫn như lần trước, cứ bám lấy cô không buông.

Thẩm Hạo Quân đưa tay đỡ lấy cô, sau đó nói vọng ra bên ngoài cửa:

_ Mẹ, con vệ sinh cá nhân xong sẽ xuống, mẹ xuống nhà đợi bọn con.

_ Được, mẹ xuống dưới đợi, nhanh một chút nha!

Tiếng bước chân đã đi xa, Ngọc Chiêu Vân mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn anh thắc mắc:

_ Không sớm thì muộn, tại sao lại gặp mẹ ở đây chứ? Một lúc mẹ hỏi, em biết nói thế nào đây?

_ Chúng ta kết hôn rồi, em sợ gì chứ?

_ Nhưng... như vậy không hay!

_ Ngoan, đi thôi!

...

Lâm Chân xuống lầu, đi nhanh vào phòng bếp, nhìn đầu bếp đang chuẩn bị bữa sáng, bà vui vẻ nói với ông ta:

_ Đầu bếp Nam, làm hai phần, có cả thiếu phu nhân.

_ Vâng!

_ Nè, dọn dẹp từ từ, không cần gấp. Tụi nhỏ ăn xong sẽ đi làm!

_ Phu nhân, vết thương của thiếu gia vẫn chưa lành mà?

_ Ờ ha, sao tôi lại quên chuyện này chứ? Làm vài món bồi bổ cho hai đứa nó, nhanh tay một chút!

Lâm Chân rối rắm chạy đi chạy lại, hết chuyện này đến chuyện khác, khiến bà mệt lừ người ra.

...

Một lúc sau, Thẩm Hạo Quân nắm tay Ngọc Chiêu Vân đi xuống. Vừa nghe tiếng động, Lâm Chân đã quay người, nhìn con trai và con dâu của mình, bà vui vẻ nói:

_ Con dâu ngoan, mau vào ăn sáng đi! Hai đứa nghỉ ngơi thêm vài ngày, sau đó hẳn đi làm! Vết thương của Hạo Quân vẫn chưa lành.

_ Mẹ con không sao! Vết thương đã không còn trở ngại gì nữa!

_ Cứ cãi lời mẹ, Vân Nhi, con khuyên nó một tiếng giúp mẹ.

Ngọc Chiêu Vân mỉm cười, nắm lấy tay bà, an ủi:

_ Mẹ, anh ấy đùa đấy, hôm nay không đi làm đâu ạ!

_ Vậy sao? Vậy mau vào ăn sáng, sau đó mẹ đưa con đi mua sắm.

_ Dạ được!

...

_ Thẩm tiểu thư, cô đến tìm phu nhân sao ạ?

_ Bác gái đi đâu rồi sao? Tôi đến bệnh viện, họ nói anh Hạo Quân đã xuất viện.

_ Vừa nãy phu nhân dẫn người đến Thẩm Hạo dọn dẹp, thiếu gia cũng đang ở đó!

_ Thẩm Hạo? "Tập trung nhiều ở đó làm gì chứ? Không muốn gặp mặt mình đến vậy sao? Hay là...Hạo Quân và Ngọc Chiêu Vân đã dọn đến ở chung?"

Thẩm Nhật Mai vừa suy nghĩ vừa tức giận, tay nắm chặt vào dây túi, hận không thể trực tiếp đến đó!

_ Lại đến đây làm gì? Trốn việc ở Thẩm thị sao?

_ Chị họ, em đến thăm anh Hạo Quân.

_ Cô gọi tôi một câu cũng chị họ, hai câu cũng chị họ. Còn gọi anh hai tôi lại gọi bằng tên, thân mật nhở?

_ Chị hiểu lầm rồi!

Thẩm Tịch Y lười quan tâm, trực tiếp đi ngang cô ta, còn tặng lại một câu:

_ Tôi hiểu lầm gì chứ? Là cô suy nghĩ quá nhiều thôi!

_ Chị...

_ Tôi thế nào! Mau đến Thẩm thị đi, đừng ỷ mình là người nhà, liền muốn nghỉ giờ nào thì nghỉ.

Thẩm Nhật Mai cố gắng kiềm chế cơn giận, cho dù có nổi trận lôi đình ở đây, cũng chỉ là rước họa vào thân. Với lại, người như Thẩm Tịch Y, chuyện gì cũng dám làm. Không chừng còn có thể đem cô ta vào viện nằm miễn phí.

...

Thẩm Tịch Y đến Thẩm Hạo, cùng Lâm Chân, Thẩm Hạo Quân và Ngọc Chiêu Vân đi mua sắm. Có người bảo vệ như Thẩm Hạo Quân, họ ngại gì không đi lâu một chút. Còn có thể để anh xách đồ giúp.

Trong trung tâm thương mại, bộ bốn người quyền lực, đi đến đâu ai cũng nhận ra. Còn ngưỡng mộ Ngọc Chiêu Vân, vì đã có một gia đình chồng hết mực cưng chiều như vậy!

Thẩm Hạo Quân hôm nay bị cô cho ra rìa, suốt chặng đường chẳng quan tâm anh chút nào! Bây giờ vào trung tâm, cũng không cho anh ôm lấy! Chỉ chú tâm đi cạnh Lâm Chân và Thẩm Tịch Y.

Anh uất ức kéo cô lại, không vui nói:

_ Vân Nhi, anh bị em bỏ quên rồi!

_ Cái thằng này, có tin mẹ đấm mày không? Cứ phải dính vợ vậy à?

_ Nhưng mẹ, là vợ con, con còn phải trị bệnh.

_ Đúng đúng, Vân Nhi ngoan, con chiều nó một chút!

_ Dạ vâng!

Ngoài trị bệnh ra, Thẩm Hạo Quân còn nhìn thấy một vài phóng viên đã theo dõi phía sau. Lâm Chân được anh ra hiệu, cũng đã bắt gặp họ, chỉ đành để hai người dính lấy nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK