• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một tháng sau.

Trong phòng tân hôn, Ngọc Chiêu Vân im lặng cho thợ makeup. Cô nhìn mình trong gương, bất giác mỉm cười ngây ngô, nhỏ giọng hỏi thợ makeup:

_ Có phải tôi rất đẹp không?

_ Phu nhân, cô không makeup vẫn rất đẹp, lớp trang điểm chỉ giúp cô thêm lộng lẫy thôi!

_ Thật sao?

Ngọc Chiêu Vân mỉm cười tươi, sau đó đưa tay mở hộp gỗ trên bàn, lấy ra bộ trang sức độc quyền, bảo với thợ makeup:

_ Đeo bộ này giúp tôi nha!

_ Được!

...

Trên lễ đường, khách đến đã đầy đủ, Thẩm Hạo Quân cũng đã mong chờ cô dâu của mình. Mắt không ngừng hướng ra cửa, đợi chờ Ngọc Chiêu Vân.

Lâm Chân đi lên bục, vỗ vỗ vào vai anh, an ủi:

_ Nhanh thôi, đừng hồi hộp vậy chứ! Ba vợ con cũng đã đến phòng tân hôn rồi, một lúc sẽ ra ngay thôi!

_ Mẹ, có phải hôm nay con rất đẹp trai không?

_ Trẻ con, rất đẹp trai, đẹp giống ba con.

Thẩm Hạo Quân bật cười, tiếp tục nhìn ra cửa.

Cạch.

Tiếng của vang vọng, khiến Thẩm Hạo Quân càng hồi hộp. Vừa nhìn thấy Ngọc Chiêu Vân khoác tay Ngọc Cảnh Minh đi vào, anh đã không kiềm được mà cười tươi.

Trong mắt anh, Ngọc Chiêu Vân rất đẹp, nhưng bây giờ, cô lại càng xinh đẹp hơn. Đặc biệt là trong bộ váy cưới, do chính tay anh chọn.

Ngọc Cảnh Minh dẫn Ngọc Chiêu Vân đến trước mặt Thẩm Hạo Quân, cầm tay cô đưa cho anh, ông dịu dàng dặn dò anh:

_ Hạo Quân, con gái bảo bối của Ngọc gia, giờ đây là thành viên của Thẩm gia. Con nhớ đối xử tốt với con bé, đừng làm ba mẹ thất vọng. Ba giao con gái ba cho con, chúc hai đứa trăm năm hạnh phúc.

_ Dạ, sẽ không làm ba thất vọng.

Anh nắm tay cô đi lên giữa bục, cả hai nhìn nhau, tay nắm chặt lấy tay đối phương, như muốn nhìn ra suy nghĩ hiện giờ.

MC đi đến đứng giữa, nhìn Thẩm Hạo Quân, lớn tiếng nói vào micro:

_ Chú rể Thẩm Hạo Quân, anh có bằng lòng lấy cô dâu Ngọc Chiêu Vân làm vợ? Cho dù sau này, có ốm đau hay mạnh khỏe, giàu sang phú quý hay nghèo hèn, cũng không muốn buông tay?

_ Tôi đồng ý!

Tiếng vỗ tay vang lên, hoà vào sự hạnh phúc của Thẩm Hạo Quân. MC tiếp tục quay sang Ngọc Chiêu Vân, lớn tiếng nói:

_ Cô dâu Ngọc Chiêu Vân, cô có bằng lòng lấy chú rể Thẩm Hạo Quân làm chồng? Cho dù sau này, có ốm đau hay mạnh khỏe, giàu sang phú quý hay nghèo hèn, cũng không muốn buông tay?

_ Tôi đồng ý!

Tiếng vỗ tay lại vang lên lần nữa, tất cả đều chúc phúc cho cặp đôi uyên ương này!

Tiếp theo là lúc trao nhẫn, cả hai cùng đeo nhẫn chờ đối phương, cặp nhẫn mà Thẩm Hạo Quân đặt từ rất lâu, chỉ chờ đến ngày này, trao nó cho Ngọc Chiêu Vân.

_ Tôi xin tuyên bố, cả hai chính thức là vợ chồng. Tiếp theo, chúng ta cùng di chuyển đến tháp rượu, rót đầy những cái ly rỗng này! Nó tượng trưng cho lâu đài tình ái của cặp uyên ương trời sinh này!

Thẩm Hạo Quân thành thạo mở chai rượu vang, rồi cùng Ngọc Chiêu Vân rót vào cái ly cao nhất! Rượu từ từ chảy xuống những cái ly bên dưới, rồi làm đầy nó. Một chai không đủ, cả hai rót tiếp chai thứ hai, thứ ba, rồi làm đầy tháp rượu.

_ Tháp rượu đã đầy, tình yêu của cô dâu chú rể sẽ không bao giờ nhạt phai. Tiếp theo, chúng ta tiếp tục cắt bánh kem, chúc mừng cho ngày vui của cô dâu chú rể.

Ngọc Chiêu Vân mệt mỏi lê lết từng bước chân, cô nhỏ giọng nói, khiến anh phải cúi người mới nghe được cô đang nói gì!

_ Em mệt, mỏi chân, buồn ngủ, đau vai nữa!

_ Ngoan, cắt bánh nữa là xong. Sau đó sẽ ân xá cho em một giấc ngủ ngon.

Ngọc Chiêu Vân gật đầu, cầm dao lên cùng Thẩm Hạo Quân cắt bánh kem.

_ Nghi lễ đã hoàn thành, tiếp theo, xin mời cô dâu chú rể trao cho nhau nụ hôn nồng nhiệt. Chứng minh tình yêu của hai người, không ai có thể so sánh được!

Ngọc Chiêu Vân hoang mang, không biết nên làm gì! Thẩm Hạo Quân lại khác, rất hưng phấn luôn là đằng khác! Anh kéo khăn voan lên, kéo cô sát vào người, trao nụ hôn hạnh phúc.

Tiếng vỗ tay vang lên rất nồng nhiệt, MC vui vẻ nói với những người bên dưới:

_ Tình yêu là thứ gì đó rất đẹp, nó được tạo nên giữa hai người yêu nhau, không có chỗ cho người thứ ba. Và định nghĩa của tình yêu đẹp, chính là sự chứng minh của đối phương dành cho bạn đời của mình. Nghi thức lễ cưới cũng đã hoàn thành, xin mời mọi người bắt đầu dùng tiệc cùng gia đình.

...

Thẩm Hạo Quân giao sảnh tiệc lại cho gia đình, anh thì đưa Ngọc Chiêu Vân quay lại phòng tân hôn. Cô đã mệt đến chân cũng không thể nhấc lên.

Vừa vào phòng, Ngọc Chiêu Vân đã nhanh chóng cởi bỏ chiếc váy cưới rườm rà kia, và bộ trang sức đắt tiền. Sau đó thay ra bộ váy thoải mái, lên giường ngủ mất.

Thẩm Hạo Quân không nghĩ đến, Ngọc Chiêu Vân lại hành động một cách mượt mà như vậy! Cứ như đã lập ra kế hoạch từ trước!

Anh mỉm cười bất lực, đi đến đắp lại chăn cho cô, rồi hôn nhẹ lên trán, cưng chiều nói:

_ Ngủ ngon, anh đi tiếp khách, một lát sẽ quay lại!

_ Ừm, anh đi đi!

Bụp.

Cửa phòng đóng lại, Thẩm Hạo Quân tiện tay khoá luôn cửa phòng. Sau đó mới yên tâm rời đi!

Quay lại sảnh tiệc, Thẩm Hạo Quân hòa vào dòng người, mời rượu tất cả những vị khách ở đây!

Thời Địch đi đến đứng cạnh anh, nâng ly rượu lên, giả vờ chúc mừng, sau đó lại nhỏ giọng nói:

_ Đông Chiêu tôi quản không nổi.

_ Cậu quản không nổi? Có chuyện gì sao?

_ Khụ...phía sau Đông Chiêu, là cả một tập đoàn bí ẩn đấy! Nó là CV.

Thẩm Hạo Quân lạnh lùng nhìn Thời Địch, sau đó cụng ly với anh ta, mỉm cười một cái, nhỏ giọng đáp lại:

_ CV chuyên về thiết kế thời trang, nó nằm trong top Tập đoàn sẽ tham gia cuộc thi thiết kế. Chuyện này tôi hỏi lại Vân Nhi, rồi cho cậu kết quả sau.

_ Trực tiếp hỏi luôn sao?

_ Không thì sao? Điều tra chỉ khiến tình cảm của vợ chồng tôi đi xuống thôi! Cảm ơn tin này của cậu.

Thẩm Hạo Quân rời đi, tiếp tục nói chuyện và mời rượu các vị khách khác! Thời Địch nhìn theo mà thở dài thở ngắn, ganh tị nói:

_ Đúng là người có vợ, suy nghĩ chín chắn hơn nhiều!

Thẩm Tịch Y đứng cạnh Ngọc Trác Đông, ngó mắt tìm Ngọc Chiêu Vân. Nhưng từ lúc xong buổi lễ, chẳng thấy cô đâu! Cô ấy bực bội nói, khiến Ngọc Trác Đông phải phì cười:

_ Sao Vân Nhi đâu mất rồi? Còn chưa chọi hoa cưới mà!

_ Trước sau gì cũng cưới, chúng ta cần gì hoa cưới của Vân Nhi!

_ Nhưng...aiyo, anh hai thương Vân Nhi như vậy, chắc đã đưa về phòng ngủ rồi! Đi thôi, chúng ta đi tìm anh hai.

...

Thẩm Hạo Quân nâng ly về phía Tây Chương, vui vẻ nói:

_ Bác Tây, lần trước thất lễ ở bữa tiệc, cháu xin lỗi!

_ Không sao, cũng không ảnh hưởng gì! Bác chúc hai đứa trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử.

_ Cảm ơn bác! Bác cứ tự nhiên.

Thẩm Hạo Quân vừa quay người đã bắt gặp Thẩm Tịch Y và Ngọc Trác Đông. Anh đi đến trước mặt họ, nhỏ giọng hỏi chuyện:

_ Anh vợ, anh biết Tập đoàn CV chứ?

_ Tôi biết!

_ Vậy có biết, nó đứng sau Đông Chiêu?

Ngọc Trác Đông khó hiểu lắc đầu, bỗng nhiên cả hai đều quay sang nhìn Thẩm Tịch Y. Cô ấy bình tĩnh nhìn lại, nghi hoặc hỏi:

_ Hai người nhìn em làm gì?

_ Em biết chuyện này sao?

_ Em biết cái gì? Em chỉ biết CV là Tập đoàn chuyên về thiết kế thời trang. Ngoài ra em có biết gì nữa đâu!

Thẩm Hạo Quân thấy không hỏi được gì, đành quay người bỏ đi! Thẩm Tịch Y cũng không nói thêm gì, kéo theo Ngọc Trác Đông đi mất! Vừa đi vừa quay người nhìn Thẩm Hạo Quân, trong đầu nghĩ:

_ "Anh hai, chuyện này chỉ đành để anh hỏi thẳng Vân Nhi, chứ em có nói cũng không biết anh có hiểu hay không!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK