• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

_ Mẹ, Vân Nhi ở phòng cấp cứu, mẹ đến đó xem thử đi!

_ Con không đi sao?

_ Đợi cô ấy tỉnh lại đã! Anh vợ đang nổi giận, đến đó chỉ thêm gây rối thôi!

Lâm Chân gật đầu, chẳng hiểu đám trẻ này có chuyện gì, lại lôi đến bệnh viện ở hết vậy không biết! Bà lắc đầu chán nản, ra khỏi phòng cũng Thẩm Tịch Y, đến thăm Ngọc Chiêu Vân.

Thẩm Hạo Quân thẳng tay rút ống truyền nước biển ra, xuống giường đi về phía cửa sổ, ánh mắt nhìn ra phía trời đầy sao, trong lòng bất an không thôi!

Anh lấy điện thoại ra, vừa định gọi cho Tạo Hòa, anh ta đã gọi đến. Thẩm Hạo Quân nhanh tay ấn nút nghe, lạnh lùng nói vào điện thoại:

_ Chúng ta bị phát hiện rồi! Nhưng người này, tôi không thể ra tay.

_ Lão đại, anh thật đã yêu Ngọc Chiêu Vân?

_ Không thì sao? Phạm Chính nói đúng, rồi sẽ có ngày, tôi bị một người phụ nữ khống chế!

Tạo Hoà thở dài, không tin được rằng, lão đại của anh ta lại mềm lòng với một người phụ nữ. Anh ta chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở rồi cúp máy:

_ Lão đại, anh đừng vì một người phụ nữ mà hủy hoại bản thân mình. Nếu sau này cô ta tố cáo anh, thì anh và cô ta sẽ còn cơ hội ở bên nhau không?

Tụt, tút, tút...

Thẩm Hạo Quân nhìn vào khoảng không của bầu trời, bất giác lại nhớ đến cảnh anh đã giết chết Thẩm Trạng Đình. Có lẽ, ngay lúc đó, anh không hề hối hận, và bây giờ cũng vậy!

Cạch.

_ Anh hai, Vân Nhi tỉnh lại rồi! Sao anh lại rút kim ra rồi?

_ Anh không sao! Mau đi thăm Vân Nhi thôi!

Thẩm Hạo Quân khoát áo vào, cùng Thẩm Tịch Y đến phòng của Ngọc Chiêu Vân. Anh đút hai tay vào túi quần, từ từ đi mà không hề có chút gấp gáp nào!

Thẩm Tịch Y khó hiểu, đi lên ngang với anh, nhỏ giọng hỏi:

_ Anh và Vân Nhi, có chuyện gì khó nói sao?

_ Không có.

_ Vậy tại sao anh lại hờ hững như vậy! Nhìn anh có chút gì gọi là quan tâm người ta đâu chứ?

Thẩm Hạo Quân dừng bước, quay sang nhìn Thẩm Tịch Y, chần chừ một lúc, cuối cùng cũng quyết định lên tiếng, hỏi:

_ YY, nếu như bạn trai hoặc chồng của em, làm chuyện tán tận lương tâm, không bằng cầm thú. Vậy em có tha thứ cho người đó hay không?

_ Phải xem anh ấy có nỗi khổ gì mới làm ra loại chuyện như anh nói. Nhưng nếu anh ấy không giải thích, vậy em thà tin đó là sự thật, rời bỏ anh ấy!



Thẩm Hạo Quân nghe xong liền tức tốc chạy đến phòng của Ngọc Chiêu Vân. Đứng trước cửa phòng bệnh, anh lại không có đủ can đảm để vào trong.

Thẩm Tịch Y chạy theo sau, mệt đến thở phì phào. Nhìn vẻ mặt của Thẩm Hạo Quân, cô ấy bất lực, đưa tay mở cửa ra, rồi núp bên ngoài bức tường.

Thẩm Hạo Quân nhìn Thẩm Tịch Y, thấy cô ấy chỉ tay vào trong, nói nhỏ:

_ Có gì thì giải thích đi! Đừng im lặng nữa!

Người bên ngoài nhìn ra, Ngọc Trác Đông lại một lần nữa tức giận, muốn đi ra đấm cho anh vài đấm cho hả giận. Nhưng Ngọc Chiêu Vân đã can ngăn, giọng mệt mỏi nói:

_ Anh hai, để anh ấy vào!

Ngọc Trác Đông kiềm chế lại, rồi ra khỏi phòng như không nhìn thấy Thẩm Hạo Quân. Anh thả từng bước từng bước đi vào trong, nhìn ba vị tiền bối trước mặt, nhẹ nhàng lên tiếng:

_ Ba mẹ, con muốn nói chuyện riêng với Vân Nhi.

_ Được, hai đứa nói chuyện đi, bọn ta ra ngoài!

Ngọc Chiêu Vân nhìn anh, chỉ thấy cánh tay anh bị chảy máu vì rút kim ra. Cô không lên tiếng, cũng không hành động gì, muốn xem thử, Thẩm Hạo Quân có biết chuyện gì không?

Anh đi đến ngồi cạnh giường, đưa tay muốn nắm lấy tay cô, nhưng lại bị cô né tránh không thương tiếc.

Thẩm Hạo Quân ngước nhìn Ngọc Chiêu Vân, chỉ thấy trong đôi mắt biết nói của cô, là muôn vàng sự chán ghét và sự khó hiểu.

Anh bất lực lên tiếng, hoàn toàn không hề hỏi đến chuyện ngày hôm nay cô đến sở cảnh sát làm gì!

_ Vân Nhi, sao lại ngất? Không khỏe sao? Hay là không ăn uống điều độ? Chú ý giữ gìn sức khỏe, nha!

Bốp.

Tiếng vang chói tai, khiến Thẩm Hạo Quân đứng hình. Ngọc Chiêu Vân vậy mà lại thẳng tay tát anh, còn dùng lực rất mạnh.

Cô tức giận quát lớn, không nhân nhượng mà mắng anh một câu:

_ Đồ khốn, đến nước này rồi mà anh còn giả vờ quan tâm tôi sao? Anh khiến tôi thật kinh tởm. Nếu tôi biết anh là loại người đó, thì có chết cũng không muốn kết hôn với anh.

_ Vân Nhi, anh...

Ngọc Chiêu Vân nhìn anh, thật sự muốn nghe anh nói một câu "anh có thể giải thích". Nhưng anh thì sao? Một câu nói ra cũng không dám, vậy rốt cuộc trong mắt anh, cô có bao nhiêu phần tin tưởng?

Thẩm Hạo Quân chần chừ, cuối cùng cũng không nói ra, khiến cô càng tức giận. Cô cầm gối đánh vào người anh, vừa khóc vừa nói:

_ Anh là cầm thú, anh không xứng đáng làm chồng tôi! Anh mau biến, mau biến khỏi đây cho tôi!

_ Vân Nhi, đừng làm loạn nữa em.

Ngọc Chiêu Vân ngừng lại vì câu nói vô tri của anh, cô bật cười, nhìn anh hỏi:



_ Tôi làm loạn? Tôi là người làm loạn sao? Vậy anh là gì? Anh là kẻ sát nhân, đến ba mình cũng không tha? Vậy anh là gì? Ngoài cái danh là kẻ sát nhân?

_ Vân Nhi, trong khi anh còn kiềm chế được, thì em đừng ăn nói lung tung.

_ Tôi nói trúng tim đen của anh rồi sao? Hay là chạm đến lòng tự ái của anh?

Ngọc Chiêu Vân bây giờ, đối với người trước mắt, một chút cũng không sợ hãi. Cô đã biết được bí mật này, cũng đã biết mình sẽ là nạn nhân tiếp theo. Chỉ là không biết, nó đến sớm hay muộn mà thôi!

Thẩm Hạo Quân tức giận, nắm chặt lấy tay cô, lạnh lùng nói:

_ Ngọc Chiêu Vân, cô và Thẩm Hạo Quân, đều phải chết! A...

Tạo Hoà từ đâu xuất hiện, đánh ngất Thẩm Hạo Quân, rồi cho người đưa anh đi!

Ngọc Chiêu Vân ngây người vì câu nói vừa rồi của anh. Chẳng hiểu anh nói gì, lại muốn giết chết bản thân mình. Cô hoàn hồn, đi nhanh đến kéo tay Tạo Hoà, hỏi:

_ Rốt cuộc thì chuyện này là sao?

_ Phu nhân, chuyện này cô càng biết ít thì càng tốt. Mau nghỉ ngơi đi!

Tạo Hoà hất tay cô ra, rồi đi nhanh theo sau Thẩm Hạo Quân. Ngọc Chiêu Vân trong lòng đầy tò mò, quyết định chạy theo sau. Nhưng vừa ra đến cửa, đã bị Ngọc Trác Đông ngăn lại, không cho cô đi theo.

_ Vân Nhi, em còn rất yếu, đừng chạy lung tung.

_ Anh hai, vừa nãy... người đó không phải Thẩm Hạo Quân. Người đó không phải Thẩm Hạo Quân, anh ta muốn giết em và anh ấy!

_ Vân Nhi, cậu vừa nói cái gì? Anh ta không phải anh hai sao?

_ Phải, YY, anh ta nói muốn giết mình và Thẩm Hạo Quân. Cậu mau chạy theo đi, đừng để Thẩm Hạo Quân gặp chuyện.

Ngọc Chiêu Vân khóc đến sưng mắt, bất lực nhìn theo đám người kia khuất dạng. Thẩm Tịch Y chạy theo quán tính, muốn xem thử người mà Ngọc Chiêu Vân vừa nói, là ai?

Lâm Chân không lên tiếng, chỉ nhíu mày rồi lén rời đi! Ngọc Chiêu Vân nhìn thấy, liền hiểu Thẩm gia bên ngoài tươi cười hoà đồng, nhưng bên trong chắc chắn có chuyện gì đó khó nói!


Ngọc Trác Đông bế cô vào trong, đặt lên giường rồi nhẹ nhàng bảo:


_ Vân Nhi ngoan, đừng suy nghĩ nữa, ngủ một giấc, ngày mai sẽ không sao!


_ Anh hai, em không đi nước ngoài nữa đâu!


_ Được, anh hủy chuyến bay giúp em. Ngoan, mau ngủ đi!


Ngọc Trác Đông đắp chăn cho cô, sau đó nhìn ba mẹ mình, nhỏ giọng nói:


_ Ba, mẹ, hai người chăm sóc cô ấy, con đi xem thử!


_ Được, con cẩn thận đấy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK