• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tám giờ tối.

Thời Đình và Thời Địch đều xin phép về trước, Thẩm Tịch Y cũng theo sau để mua chút đồ ăn cho mọi người.

Cô ấy đi sang phía đối diện bệnh viện, nơi này là một nhà hàng nhỏ, đồ ăn cũng rất phong phú. Đã tám giờ, nhưng khách chỉ vừa mới đến, nhộn nhịp hơn lúc nãy Thẩm Tịch Y đã vào!

Ngồi chờ đầu bếp làm đồ ăn, Thẩm Tịch Y chọn bàn để ngồi, có thể ngắm nhìn cảnh về đêm của thành phố. Thành phố về đêm nhộn nhịp hẳn, vừa vui lại vừa buồn, nó vừa tạo nên nhiều tâm trạng khác lạ, vừa có cảm giác kích thích đến lạ!

Mãi mê ngắm phố về đêm, phục vụ mang món ăn ra đặt lên bàn, khẽ gọi Thẩm Tịch Y:

_ Quý khách, món ăn đã làm xong rồi! Quý khách còn cần gì nữa không?

_ À, không cần, thanh toán giúp tôi nha!

_ Quý khách đợi giây lát!

Thẩm Tịch Y đưa cho phục vụ tấm thẻ, anh ta nhận lấy rồi quay người rời đi! Lúc sau liền quay lại, cúi người đưa máy quẹt thẻ cho cô, nhẹ nhàng nói:

_ Quý khách, mời nhập mật khẩu.

Thẩm Tịch Y lướt nhẹ bàn tay trên máy quẹt, sau đó nhận lấy tấm thẻ từ tay phục vụ, cầm theo túi đồ ăn lớn rồi rời đi!

Thẩm Tịch Y thả nhẹ bước chân trên đường, xe chạy đi chạy lại nhiều vô số kể. Nhưng tốc độ này, lại khiến người ta lo sợ, càng đau lòng hơn là, vì những thanh niên này, mà báo chí lại có thêm thu nhập lớn.

Thẩm Tịch Y thở dài, đợi đèn giao thông bật sáng, tất cả các phương tiện đều ngừng lại. Cô ấy nhẹ nhàng bước đi trên vạch đường trắng, nhìn dòng người đi cùng chiều và ngược chiều.

Cảm giác bình yên này, cô ấy thật sự muốn có nó. Không ganh đua đố kỵ, càng không sống theo cảm xúc của người khác! Không vì ai mà đánh mất giá trị của bản thân.

...

_ Em gái, sao lại đi một mình vào ban đêm vậy?

_ Muốn gì đây?

_ Vui đùa với cô em.

Thẩm Tịch Y lạnh lùng nhìn hai tên trước mắt, khó chịu lên tiếng:

_ Mau tránh ra, nếu không thì đừng trách.

_ Còn trẻ mà hùng hổ vậy sao? Vậy em muốn làm gì bọn anh?

_ Giữa thanh thiên bạch nhật, các người muốn giở trò với một cô gái như tôi sao?

Haha...Hai tên cao to bặm trợn khinh thường câu nói của Thẩm Tịch Y, không nhịn được mà cười lớn. Một trong hai tên đi đến nắm lấy tay cô ấy, không kiên nhẫn mà lên tiếng:

_ Đừng nhiều lời nữa, mau đi cùng bọn tôi.

_ Buông tôi ra.

_ Có chạy được đâu, vùng vẫy làm gì?

Thẩm Tịch Y mất kiên nhẫn, vung chân đá mạnh vào chỗ hiểm của hắn, rồi xoay người tiễn luôn tên kia bay xa vài mét. Nâng đùi đá vào cằm của tên bị đá kia, khiến hắn vừa ôm của quý, vừa ôm cằm.

Đánh xong liền thở mạnh, ngó mắt nhìn vào túi đồ ăn trong tay, thấy nó vẫn ổn, cô ấy mới an tâm mà rời đi! Trước khi đi còn lên tiếng khẳng định:



_ Các người đã sai khi động vào tôi, tôi nhớ mặt hai người rồi đó! Chuẩn bị đến đồn cảnh sát đi!

Phía xa có người đứng quan sát, vừa nãy còn định ra tay giúp đỡ, nhưng lại không ngờ, người phụ nữ này lại mạnh mẽ như vậy, hoàn toàn không có cho anh ta có cơ hội ra tay.

Anh ta cười ngu ngốc, khẽ lên tiếng:

_ Thú vị.

...

Hôm sau, Ngọc Cảnh Minh và Tào Tuyết Nghi cùng đến thăm Thẩm Hạo Quân. Lâm Chân cũng vừa đến, gặp được nhau dưới lầu nên cùng đi lên.

Ngọc Chiêu Vân vừa thấy ba mẹ mình, cô đã vui vẻ chạy đến, tươi cười nói:

_ Ba mẹ đến rồi!

_ Ừm, Vân Nhi đã ăn sáng chưa?

_ Dạ ăn rồi!

_ Ba, mẹ, để hai người lo lắng rồi!

Ngọc Cảnh Minh đi đến nhìn anh, lắc đầu một cái, rồi nhẹ nhàng bảo:

_ Lo lắng là điều đương nhiên. Vì con nên con gái của ba mẹ mới được bình an. Cảm ơn con!

_ Ba đừng nói vậy, đều là việc con nên làm!

_ Vân Nhi lấy được người như con, chính là phúc phần của nó, con đừng chiều nó quá, sinh hư đấy!

_ Ba, sao ba lại nói vậy?

Ngọc Chiêu Vân làm nũng, tính cách trẻ con lại pha chút trưởng thành, khiến mọi người không nhịn được mà bật cười.

...

Đến trưa, tất cả đều đã nghỉ ngơi, Ngọc Cảnh Minh và Tào Tuyết Nghi cũng đã về từ sớm. Lâm Chân nằm giường bên cạnh, chợp mắt đã lâu.

Ngọc Chiêu Vân chẳng muốn nằm ngủ, nhưng lại bị Thẩm Hạo Quân ép, kéo cô nằm cùng với mình. Nói chuyện hồi lâu, cô cũng buồn ngủ, thiếp đi trong lòng anh.

Thẩm Hạo Quân cúi xuống, nhìn thấy người trong lòng đã ngủ sâu, anh mới nhẹ nhàng cầm điện thoại lên, nhắn tin cho ai đó, nội dung:

_ Ông ta đã khai như thế nào rồi?

Người được nhận là Tạo Hoà, rất nhanh anh ta đã có hồi đáp, gửi lại anh vài tin:

_ Không khai, chỉ đưa cho cảnh sát một tài liệu, ghi rõ những chuyện ông ta đã làm!

_ Còn gánh tội thay cho Phạm Thị, Phạm gia xem như không còn nữa!

_ Còn hai ngày nữa sẽ ra tòa, anh có muốn đến xem?

Thẩm Hạo Quân xem xong, liền hồi đáp lại cho Tạo Hòa, trong tin nhắn còn toát ra khí chất vô cùng lạnh lùng:

_ Xem như ông ta biết điều. Chuyện tòa xét xử, tôi không quan tâm. Cậu có hứng thú thì đi đi!

_ Được, anh giữ gìn sức khỏe!



Thẩm Hạo Quân tắt điện thoại, vòng tay ôm lấy Ngọc Chiêu Vân, trong lòng đã nhẹ nhàng hẳn. Chẳng biết vì chuyện gì, anh lại thăm dò Phạm Chính như vậy! Lại còn thở dài, như trút được gánh nặng trên vai.

...

Trước ngày ra tòa, cảnh sát đến bệnh viện tìm Ngọc Chiêu Vân, khiến mọi người lo lắng không thôi!

Cô không biết chuyện gì, nhưng vẫn đi cùng họ về đồn cảnh sát. Trên đường đi, cô thắc mắc hỏi một vị cảnh sát ngồi gần đó:

_ Cho tôi hỏi, gọi tôi gấp như vậy là có chuyện gì sao?

_ Cô gái, Phạm Chính muốn gặp cô nói chuyện gì đó! Ông ta đang là phạm nhân nguy hiểm nhất trong nước. Khi nói chuyện với ông ta, cô nên chú ý cẩn thận, chúng tôi luôn ở bên ngoài bảo vệ cô.

_ Phạm Chính? Ông ta và tôi đã quen biết nhau đâu? Làm gì có chuyện để nói?

_ Không quen? Tại sao ông ta lại biết cô?

Ngọc Chiêu Vân ngây thơ lắc đầu. Cô và ông ta chưa một lần chạm mặt, cũng chưa từng có ý định hợp tác. Vậy tại sao lại muốn gặp cô? Có chuyện gì quan trọng đến nỗi, phải nói riêng sao?

...

Trong phòng thẩm tra, Phạm Chính bị còng hai tay, ngồi giữa căn phòng với vẻ mặt hối cải.

Ngọc Chiêu Vân từ từ đi vào, ngồi đối diện với Phạm Chính, vẻ phòng bị như bức tường khiến ông ta không vui.

Phạm Chính đưa hai tay bị còng lên, để cô nhìn thấy, sau đó mới lên tiếng:

_ Cô yên tâm, tôi không làm gì cô, đơn giản chỉ muốn nói chuyện thôi!

_ Vậy ông muốn nói gì?

Phạm Chính nhướn mày về phía tập tại liệu trên bàn, rồi bảo:

_ Cô xem qua đi, đây là một trong hai chuyện tôi muốn nói với cô.

Ngọc Chiêu Vân chần chừ một chút, rồi cuối cùng cũng mở ra xem. Bên trong là tờ sơ yếu lý lịch của một người phụ nữ. Chắc đã làm từ lâu rồi, nên nó đã cũ kỹ, người này hơn cô tận sáu tuổi, lại rất quen mắt.

Cô ngước nhìn Phạm Chính, nghi hoặc hỏi:

_ Liên Vi Dung? Người này là ai? Nhìn rất quen mắt.

_ Cô ta là Thẩm Nhật Mai, vào mười lăm năm trước.


_ Cái gì?


Ngọc Chiêu Vân kinh ngạc, người trong hình này chính là Thẩm Nhật Mai? Người mà cô đang nhờ Thời Đình điều tra.


Phạm Chính quan sát cô giây lát, sau đó lại nói tiếp:


_ Thẩm Nhật Mai chính là một trong mười tám vị thiếu nữ đã bị tôi bắt cóc. Sau khi tôi cưỡng d.â.m hết tất cả, thì trói lại và phóng hỏa căn nhà, để họ mãi mãi chôn vùi trong đó!


_ Ông điên rồi sao? Thẩm Nhật Mai khi đó chỉ mới mười lăm tuổi, ông lại nhẫn tâm làm tình cùng cô ta?


_ Tôi biết chứ! Nhưng sở thích b.i.ế.n t.h.á.i đó, tôi không thể kiềm chế được!


Ngọc Chiêu Vân nhíu mày, thật sự không tin người đàn ông trước mắt lại làm ra những chuyện tán tận lương tâm như vậy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK